Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 51: Gần trong gang tấc mà như biển trời cách biệt




Lục Nguyên Đăng chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn tôi.

Ánh mắt anh ấy lạnh lùng, thậm chí không mang theo một tia cảm xúc, nhưng tôi vẫn thấy chột dạ.

Tôi luôn có cảm giác, mình giống như người phụ nữ bị chồng bắt gian tại trận.

Nhưng rõ ràng, quan hệ giữa tôi và anh ấy mới không trong sáng nhất.

Tôi nghĩ, lỡ như lúc này Lục Nguyên Đăng đi tới thì tôi nên làm thế nào? Nếu để Khương Hải biết được quan hệ giữa hai chúng tôi, vậy cả đời này, ở trước mặt cậu ấy tôi sẽ không thể ngóc đầu lên được.

“Ninh Khanh.”

Khương Hải thấy tôi nãy giờ không nói gì, bèn thúc giục.

Tôi biết, cậu ấy đang đợi câu trả lời của mình.

Nếu trong lòng mỗi người đều có một vầng trăng sáng không thể với tới, vậy Khương Hải chính là vầng trăng không thể thay thế của tôi. Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà tôi luôn giấu trong lòng lại thích mình.

Nếu sớm biết từ trước, nếu như trước đây tôi có thể dũng cảm hơn, vậy có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ khác không?

Nhưng lúc này, ngay cả đáp lại thế nào tôi cũng không biết.

Đến tương lai của mình tôi còn không nhìn thấy, vậy làm sao dám tùy tiện đáp ứng tình cảm của Khương Hải chứ?

Mà sự tồn tại của Lục Nguyên Đăng càng khiến tôi căng thẳng hơn.

Cũng may anh ấy chỉ nhìn tôi vài giây, sau đó lập tức lên xe. Chiếc xe rẽ bụi mà đi, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khương Hải vẫn dịu dàng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt kia tựa như muốn hòa tan tôi.

“Hai người sao còn chưa chịu vào. Muốn nói chuyện yêu đương cũng nên vào trong rồi nói tiếp chứ.”

Có lẽ là thấy chúng tôi vẫn chưa đi vào, đại thiếu gia liền ra đây chào hỏi một tiếng.

Lúc này tôi bỗng có loại cảm giác bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói với Khương Hải: “Vào trong hẵng nói.”

Giống như tôi nghĩ, sau khi đi vào sẽ không rảnh để nói tiếp.

Suốt buổi, mọi người đều hát karaoke, chơi trò chơi, cả căn phòng nhỏ vô cùng ồn ào, đương nhiên không thể tiếp tục đề tài kia.

Những lời nói của Khương Hải vẫn luôn không ngừng vang lên trong đầu tôi, một lần lại một lần chạm đến chỗ mềm mại trong trái tim tôi.

“Ninh Khanh, tôi thích cậu.”

Lúc đó, ánh mắt Khương Hải đều tập trung trên người tôi.

Mọi người cũng nhìn ra chút đầu mối, xôn xao nói: “Khương Hải, thích thì nhích đi! Hơn nữa người ta hiện tại cũng độc thân, cậu còn sợ cái gì chứ? Tối nay dứt khoát mang cô ấy về nhà, tạo ra một em bé thì cái gì cũng dễ dàng rồi.”

Mặt tôi lập tức đỏ lên, ánh mắt né tránh không biết nên nói gì cho phải.

Người nói ra lời này là Úc Phương. Thời còn học cấp ba, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Nhưng hiện tại nói như vậy, không phải là cố ý muốn khiến tôi khó xử sao?

“Còn ầm ĩ nữa tôi sẽ đi.” Khương Hải chỉ đơn giản nói một câu như vậy, mọi người cũng không còn ồn ào hứng thú như lúc trước nữa, lại bắt đầu chơi đùa.

Trông dáng vẻ này của bọn họ có lẽ là muốn chơi suốt đêm. Khoảng chừng mười giờ, tôi liền đứng dậy muốn đi về.

Lục Nguyên Đăng không thích tôi về nhà quá muộn, hơn nữa tình cảnh đêm nay đã bị anh ấy bắt gặp, tôi vẫn cảm thấy chột dạ, tốt nhất nên về sớm một chút.

“Sao lại đi sớm như vậy? Bây giờ cậu đã ly hôn, cũng không bị chồng quản lý, nên hưởng thụ cuộc sống thật tốt đi.” Hội viên thể thao trong trường cấp ba Tưởng Trọng Vọng nói.

“Ngày mai còn phải đi làm. Tôi đã ly hôn rồi, không còn ai nuôi. Nếu đến muộn bị trừ tiền lương thì không tốt.”

Nghe tôi nói vậy, mọi người cũng không tiện níu kéo nữa, chỉ có thể để tôi ra về. Hơn nữa, cũng không có ai muốn giữ tôi lại. Khi còn học cấp ba tôi đã không hòa đồng với mọi người, hiện tại ngay cả lời nói cũng không thể nhiều hơn hai câu.

“Để tôi đưa cậu về.”

Khương Hải theo tôi cùng đi ra ngoài. Gió bên ngoài khá lớn, cậu ấy mang áo khoác choàng lên vai tôi. Lòng tôi lúc này vô cùng thấp thỏm.

Nếu để Khương Hải biết tôi ở chỗ Lục Nguyên Đăng, chuyện kia chỉ càng nghiêm trọng hơn. Tôi không muốn cho cậu ấy biết, tốt nhất, vĩnh viễn không bao giờ biết.

“Tôi tự bắt xe về là được rồi, cậu quay lại chơi cùng mọi người đi.”

Tôi cười cười nhìn Khương Hải, nhẹ giọng nói.

Ở chung một chỗ với cậu ấy, tôi luôn có cảm giác căng thẳng khó hiểu, thậm chí ngay cả khi nói chuyện, đầu lưỡi cũng díu lại.

Cũng may Khương Hải không nhìn ra được, hơn nữa còn nắm bả vai tôi, chăm chú nhìn tôi, nói: “Ninh Khanh, tại sao cậu phải trốn tránh tôi? Hãy tin tôi, tôi thật lòng thích cậu. Cấp ba khi ấy, vì tôi không dám mở miệng nên mới bỏ lỡ cậu. Nhưng bây giờ, tôi không muốn khiến bản thân mình phải hối hận nữa.”

Mỗi một câu cậu ấy nói đều khiến cho lòng tôi rung động khắp bốn phía.

Nam thần mà tôi tha thiết ước mơ, lúc này lại chính miệng nói thích tôi, sao tôi lại không xúc động chứ?

Nhưng vì sao trong lòng tựa như có một tảng đá lớn đè ép, tôi hoàn toàn không thể vui nổi.

Tôi nghĩ, liệu trên thế giới này có những người nếu đã để vuột mất, đó chính là bỏ lỡ cả đời hay không.

“Khương Hải. Tôi thích cậu, nhưng đó chỉ là đã từng. Khi còn học cấp ba, tôi dường như thích cậu đến phát điên. Lúc nghe cậu nói thích tôi, trong lòng tôi thực sự rất vui. Nhưng những lời này đến quá muộn. Khương Hải, tôi kết hôn rồi. Hơn nữa, cũng đã ly hôn.” Tôi thử cố gắng mỉm cười với cậu ấy, nhưng khóe miệng đều là khổ sở.

Để tiếp nhận sự thật này quả thực rất khó khăn, muốn tôi chính miệng nói ra, lại càng khó hơn.

“Tôi không quan tâm. Quá khứ của cậu, tôi đều không để ý. Tôi không biết trước đây cậu đã gặp phải người thế nào, cũng không quan tâm cậu đã qua lại ra sao. Tôi chỉ muốn tồn tại trong cuộc sống sau này của cậu, sẽ luôn quý trọng cậu, dùng hết sức lực để đối tốt với cậu.”

Cảm động.

Tôi thực sự rất cảm động.

Cho tới bây giờ, chưa từng có người đàn ông nào đối với tôi sâu nặng đến vậy.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng xúc động trong lòng.

“Nhưng tôi để ý. Khương Hải, có lẽ cậu uống nhiều rồi nên có chút kích động. Chúng ta đã nhiều năm không gặp, có thể cậu hiểu lầm tình cảm của mình đối với tôi, e rằng, cậu cũng không thích tôi giống như tưởng tượng. Chờ cậu tỉnh rượu rồi hẵng nói.”

Đúng lúc này có một chiếc taxi dừng ở ven đường, tôi đi thẳng lên xe, đóng chặt cửa lại.

Trong lòng vô cùng khổ sở.

Có trời mới biết vừa rồi tôi muốn nhào vào lòng cậu ấy biết bao, để người đàn ông này vì tôi mà che gió che mưa.

Nhưng giữa tôi và cậu ấy còn bị ngăn cách bởi Mạc Hân, lại thêm một Lục Nguyên Đăng. Đã là muôn sông nghìn núi, gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt.

Chiếc xe nhanh chóng về tới Lục gia. Tôi bước xuống, lại chậm chạp không dám tiến vào.

Đứng dưới lầu khoảng mười phút, thắt lưng cũng đã bắt đầu đau.

Ây da, chết thì chết đi!

Tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm đi vào nhà.

Đèn trong phòng Lục Nguyên Đăng đã tắt, có lẽ, anh ấy ngủ rồi.

Tôi khẽ thở dài một hơi, rón rén bước lên lầu.

Mới vừa vào phòng đóng cửa lại, phía sau bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của anh ấy.

“Chơi có vui không?”