Nói một cách chính xác thì đó là một cô bé.
Là cô bé đã cứu tôi ở dưới lầu ba ngày trước.
Sao cô bé ấy lại xuất hiện ở đây?
Tôi không cảm thấy Lục Nguyên Đăng sẽ vì cảm tạ ơn cứu mạng tôi với cô bé ấy mà đặc biệt đưa cô bé ấy đến đây.
Dù sao thì ngay cả tôi bị thương anh ấy cũng không biết.
“Cô, cô đã về?” Cô bé thấy tôi, vui sướng chạy tới.
Dáng vẻ nhiệt tình này thật đúng là khiến tôi không tiếp nhận được.
“Kha Dương, đừng làm cô ấy bị thương.” Lục Nguyên Đăng ở phía sau trầm giọng nói một câu.
Bóng dáng cô bé vốn muốn nhào vào lòng tôi hơi ngừng lại.
Cô bé bất mãn quay đầu lại, nói với Lục Nguyên Đăng: “Chú út, cô đã xuất viện rồi, đâu có nghiêm trọng như chú nói. Chú cũng quá già mồm rồi.”
Chú út?
Thì ra là cháu gái Lục Nguyên Đăng, hôm đó cô bé kia còn cố ý gọi tôi là cô, là đã biết quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng sao? Cái tuổi này của cô bé ấy, có lẽ cũng hiểu ý nghĩa của tình nhân.
Nhất thời tôi thấy hơi khó chịu.
Trong lòng lại mơ hồ thấy hơi buồn cười. Vừa nãy cô bé ấy nói Lục Nguyên Đăng già mồm? Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng từ đó với Lục Nguyên Đăng. Nghĩ kỹ lại thì thật đúng là rất chuẩn xác.
“Anh biết em bị thương?” Tôi đi tới, thấp giọng hỏi Lục Nguyên Đăng.
Anh ấy khẽ chớp mắt, từ chối cho ý kiến.
Rõ ràng biết tôi và Lục Nguyên Đăng là loại quan hệ không thể đưa ra ánh sáng được, tôi nằm viện chắc chắn anh ấy sẽ không đến thăm, nhưng trong lòng tôi vẫn có một chút lạc lõng.
“Cô ơi, cháu bảo cô này, chú út già mồm mà. Mấy ngày nay cháu nhìn dáng vẻ của chú ấy, rõ ràng là muốn đi thăm cô, nhưng…”
“Lục Kha Dương, chú thấy cháu nên đi học vài lớp bổ túc đi. Dù sao đợi đến khi em trai cháu ra đời, cũng không có ai có thời gian kèm cháu học đâu, chi bằng thừa dịp bây giờ học thêm chút đi.”
Sắc mặt Lục Kha Dương lập tức thay đổi, những lời muốn nói kia cũng nuốt hết vào trong bụng. Nói được một nửa, quả thật là không muốn nói cho tôi nghe hết. Tôi rất tò mò cô bé ấy sẽ nói gì tiếp. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô bé, có lẽ tôi không có cơ hội nghe rồi.
“Hừ, cháu sẽ về nói với bố cháu là chú bắt nạt cháu.”
Lục Kha Dương cầm cặp sách chạy ra ngoài, Lục Nguyên Đăng nhẹ giọng cười, dường như không cảm thấy hành vi uy hiếp người bạn nhỏ của mình rất đáng hổ thẹn.
Tôi đứng ở đó, không biết mình nên lên lầu hay nói gì với Lục Nguyên Đăng.
“Xin lỗi.”
Anh ấy chợt nói một câu.
“Cái gì?” Tôi không hiểu hỏi.
“Anh không ngờ Mạc Hân lại chạy trốn trở về, nếu không phải Kha Dương xuất hiện, hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn bây giờ.”
Lục Nguyên Đăng đang quan tâm tôi?
Tôi bác bỏ ý nghĩ của chính mình, quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng là làm theo nhu cầu. Nếu trộn lẫn tình cảm, đối với nhau cũng không phải là chuyện tốt.
“Đây là chuyện Mạc Hân làm, không liên quan đến anh.”
Tôi nhẹ giọng nói một câu rồi đi lên lầu.
Tiếp tục ở đây, tôi sợ tâm tình hỗn loạn của mình không còn cách nào che giấu được nữa.
Lục Nguyên Đăng đi theo sau tôi, khoan thai bước lên lầu.
Tôi tưởng anh ấy về phòng mình, cũng không nói gì, Có điều không ngờ anh ấy lại dừng trước cửa phòng tôi cùng tôi.
Anh ấy đi trước tôi một bước, mở của phòng ra.
“Quà tặng em.”
Anh ấy chỉ vào bên trong cửa một cái, nói.
Quà gì?
Tôi nghi ngờ đi vào phòng, bật đèn ở cửa phòng lên.
Vừa nhìn đã thấy hai người Phương Uyên và Mạc Hân.
Bọn họ bị trói đấu lưng với nhau, miệng bị băng dính dán lại, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô.
Hai người hỗn loạn, trạng thái tinh thần rất không tốt. Xem ra giống như đã chịu sự hành hạ rất lớn.
Nhận thấy sự thay đổi ánh sáng trong phòng, Mạc Hân giật người, mở mắt ra.
Lúc nhìn về phía tôi, ánh mắt anh ta lộ ra sự hung ác.
Ánh mắt anh ta vốn đã hơi lồi ra, trừng tôi như vậy, lập tức khiến tôi cảm thấy da đầu tê dại.
Tôi quay đầu lại nhìn Lục Nguyên Đăng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bọn họ lại ở đây?”
Lúc trước Cổ Duyên nói có người nhanh chân mang bọn họ đi trước tôi còn không tin, bây giờ xem ra đã không thể nghi ngờ rồi.
“Anh nói rồi, người phụ nữ của Lục Nguyên Đăng anh, ai cũng không thể động đến. Em tự xử lý đi!”
Anh ấy nói, tu thế lười biếng dựa vào cửa, nhìn cũng không nhìn hai mẹ con kia.
Hôm tôi vào viện ấy, bọn người Mạc Hân đã biến mất rồi. Dựa vào tính cách của Lục Nguyên Đăng, tôi đoán bọn người Mạc Hân đã ba ngày chưa ăn gì rồi. Chẳng trách khi nhìn thấy tôi, mắt đã phát ra ánh sáng xanh lè rồi.
Phương Uyên cũng tỉnh lại, ánh mắt lạnh lẽo ai oán nhìn tôi chăm chú.
Tôi đi tới, xé băng dính trên miệng hai người họ ra.
Tôi ra tay rất nặng, băng dính lại dính tốt, khi kéo băng dính, hai người họ đều kêu to một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của bọn họ, trong lòng tôi rất thoải mái.
“Tiện nhân! Quả nhiên là câu được người đàn ông này, cô còn không thừa nhận! Kết quả vừa mới ly hôn với tôi, cô đã không đợi kịp leo lên giường người ta rồi! Đồ kỹ nữ, đồ mất dạy!”
Lời Mạc Hân nói rất khó nghe.
Nếu là lúc trước, đối mặt với những lời như vậy của anh ta, tôi nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng từ khi tôi tới tìm Lục Nguyên Đăng, tôi chưa từng nghĩ đến cần tôn nghiêm. Huống hồ tôi căn bản không để ý đến lời của Mạc Hân!
Tôi cười lạnh một tiếng, nói với Mạc Hân: “Vậy thì thế nào? Kỹ năng trên giường của người ta tốt, có thế nào cũng mạnh hơn một thằng đàn ông bất lực có uống thuốc cũng vô dụng như anh!”
Mặt Mạc Hân lập tức tái xanh.
Đàn ông bị nói mình bất lực vốn là một điều tối kỵ. Nhất là trước mặt người đàn ông khác, để mặt mũi anh ta ở đâu!
“Tiện nhân, cô chớ nói nhảm, rõ ràng chính là cô dâm đãng!” Mạc Hân biện bạch.
Tôi đã không còn muốn để ý tới anh ta nữa rồi.
Điều tôi muốn bây giờ chính là, rốt cuộc nên đối phó với bọn họ như thế nào mới không có lỗi với những tội mà tôi đã phải chịu. Trước đây tôi vẫn nhẫn nhịn mới có thể đi tới bước đường ngày hôm nay. Mà bây giờ, người làm tôi tổn thương, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Vết thương bên hông vẫn còn đau nhức, đánh bọn họ tôi cũng ngại mất sức.
Tôi nhìn cửa sổ, nghiêng đầu cười với Lục Nguyên Đăng: “Anh có ngại không, tìm người giúp em một việc.”
Anh ấy gật đầu, tôi đi tới bên cạnh anh ấy, nói với anh ấy suy nghĩ của tôi.
Rất nhanh, Lục Nguyên Đăng đã tìm được hai người đàn ông cường tráng đến. Theo sau còn có một bác sĩ.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặt Phương Uyên và Mạc Hân đều sợ đến trắng bệch, khiếp sợ co rúm lại.
Tôi chỉ vị trí cửa sổ, từ tốn nói: “Ném hai người bọn họ xuống đi.”