Lòng tôi lập tức mắng mình đen đủi.
Tôi cẩn thận như vậy mà vẫn đụng phải hai mẹ con nhà này.
Quả nhiên, lời nói và việc làm mẫu mực của người lớn rất quan trọng. Tính cách vặn vẹo như thế của Mạc Hân hơn phân nửa là bị Phương Uyên mưa dầm thấm đất.
Ngược lại đau đớn lại khiến tôi tỉnh táo, tôi biết tôi không thể có chuyện gì, cũng không thể để hai mẹ con này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
Dưới lầu vừa hay là một góc chết, hành động của bọn họ không ai thấy, tôi rất lo lắng mình sẽ bị mắc ở chỗ này.
“Giết người!”
Tôi gân cổ, dùng hết sức lực toàn thân gào lên.
Sắc mặt Phương Uyên thay đổi, dường như hơi hoang mang. Mạc Hân cũng vậy, hai mẹ con liếc nhìn nhau rồi chạy ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài đã bị người ta chặn lại.
Nhưng khi thấy rõ người ở khúc quanh kia, lòng tôi nháy mắt nguội đi.
A, trêu tôi hay sao?
Một nữ sinh đeo cặp sách, thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ mười một mười hai tuổi đang học tiểu học. Dáng dấp cao gầy, dáng vẻ nho nhã yếu đuối.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình xong đời rồi.
Tôi đè lại vết thương bên hông, quả thực suýt chút nữa đã trợn mắt lên hôn mê bất tỉnh.
Có cần cẩu huyết như thế hay không, còn cần trêu tôi như thế hay không!
“Các người giết người?” Cô bé kia đột nhiên kêu lên, nhìn hai mẹ con Mạc Hân, rồi lại nhìn tôi.
Hai mẹ con Mạc Hân mặc dù không sợ một cô bé, nhưng dù sao cũng là chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, để người khác phát hiện cũng không tốt, bèn chạy về phía trước.
Cô bé đá một cái khiến Phương Uyên vấp ngã xuống đất, lại nhanh chóng đi về phía trước túm một cái, ném qua vai, sạch sẽ gọn gàng quăng Mạc Hân xuống đất.
Tôi ngây ra.
Trẻ con bây giờ đều giỏi như vậy sao?
Trên mặt Mạc Hân hiện lên vẻ khiếp sợ, xấu hổ, hoang mang, còn có phẫn nộ. Anh ta cắn răng từ dưới đất đứng lên, vọt tới chỗ cô gái nhỏ.
Chà, đến trẻ con cũng đánh, quả nhiên không tính là đàn ông. Loại đàn ông này bất lực là đáng đời lắm!
Cô bé khinh thường nhìn anh ta một cái, chân phải nhấc lên, trực tiếp đá lên mặt Mạc Hân, đạp anh ta văng ra xa mấy mét.
Mạc Hân kêu lên oai oái, trên mặt còn có một dấu giày thật to.
Cảnh này, tôi vừa nhìn thấy đã muốn cười.
Nhưng vừa cười, nơi thắt lưng lại đau vô cùng, hai mắt tôi tối sầm, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Cô bé chạy tới, đỡ lấy tôi, ân cần hỏi: “Cô à, cô không sao chứ?”
Cô?
Tôi mới hai mươi tư tuổi, cũng chỉ lớn hơn cô bé ấy mười hai mười ba tuổi thôi, có đến mức gọi tôi là cô không?
“Có thể không gọi là cô không?” Tôi giật giật khóe miệng nói.
Con gái một khi bước qua tuổi mười tám thì sẽ bắt đầu để ý đến tuổi tác ngày một tăng lên của mình. Đạo lý này, cô bé trước mắt tôi đương nhiên không hiểu rồi.
“Nhất định phải gọi là cô.” Cô bé cười ngọt ngào nói với tôi.
Đây là dáng vẻ ngây thơ khiến tôi có muốn tức giận cũng không được.
Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên cách đó không xa, Mạc Hân và Phương Uyên chạy trối chết. Điện thoại là tôi gọi, vừa rồi tuy đang xem náo nhiệt nhưng tôi cũng không quên tự cứu mình.
Còn Mạc Hân và Phương Uyên, đợi đến khi tôi không sao rồi sẽ tìm bọn họ tính sổ.
Cô bé giúp tôi lên xe cứu thương, nói một câu cô bảo trọng rồi đeo cặp sách rời đi.
Chà, dù tôi không bị Phương Uyên đâm chết thì cũng bị cô bé ấy làm cho tức chết.
Một dao kia của Phương Uyên chỉ động đến thận của tôi, không tính là quá nghiêm trọng. Tuy nói là vết thương ngoài nhưng cũng chảy nhiều máu như vậy, tôi cần phải nằm viện.
Không ai giúp tôi làm thủ tục nhập viện, tạm thời tôi ngủ trên giường bệnh ngoài hành lang.
Cầm điện thoại di động, lại không biết nên gọi điện thoại cho ai.
Đúng là chỉ đến lúc không có sự giúp đỡ nào như thế này, tôi mới biết mình không nơi nương tựa như thế nào.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, cậu tới bệnh viện thành phố đi, tớ nhập viện rồi.”
“Cậu ở phòng bệnh nào?”
“Bên ngoài phòng bệnh 305 khoa ngoại.” Tôi nói.
Tinh Tinh không nói gì cúp điện thoại, trong lòng tôi cũng không xác định được cậu ấy có đến hay không, khi nào sẽ tới.
Hai phút sau, Tô Tinh Tinh và Cổ Duyên đi cùng nhau, xuất hiện trước mắt tôi.
“Sao lại nhanh như vậy?” Tôi nhìn hai người tay trong tay trước mặt, nghi ngờ hỏi.
Tình cảm của Cổ Duyên và Tinh Tinh vẫn luôn rất tốt, bây giờ còn thân mật như vậy, hoàn toàn chính là phát thức ăn chó cho người phụ nữ vừa ly hôn là tôi đây.
“Đợi lát nữa hãy nói, nói cậu rốt cuộc có chuyện gì trước đi.” Tinh Tinh đi tới, ân cần nhìn tôi.
Tôi liếc mắt, nói với Tinh Tinh cuộc gặp gỡ sáng sớm hôm nay.
Đương nhiên, chuyện của tôi và Lục Nguyên Đăng, tạm thời tôi không nói cho cậu ấy biết. Tinh Tinh là bạn tốt nhất của tôi, ngày thường chúng tôi không có gì giấu giếm nhau cả. Nhưng chuyện này tôi thực sự không biết nên mở miệng thế nào.
“Mẹ kiếp, tên khốn Mạc Hân này, xem bà đây trừng trị anh ta thế nào!” Tô Tinh Tinh tức đến mức cắn răng nghiến lợi.
Cho dù đang thô tục thế nào, lúc Cổ Duyên nhìn về phía cậu ấy cũng là khuôn mặt cưng chiều.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là yêu. Cái Cổ Duyên yêu chính là dáng vẻ thẳng thắn hồn nhiên không hề che giấu này của Tinh Tinh.
“Cổ Duyên, anh mau mang Mạc Hân và mẹ anh ta tới đây, em nhất định phải lên mặt với mẹ anh ta!”
Thường ngày, tôi vẫn luôn cảm thấy tính Tinh Tinh quá mức nóng nảy. Nhưng bây giờ, đối với ý nghĩ của cậu ấy, tôi thực sự vô cùng tán đồng. Dù sao thì tôi cũng muốn ăn sống nuốt tươi Mạc Hân.
Cổ Duyên gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Thực ra tôi rất kỳ quái, rốt cuộc Cổ Duyên có thân phận gì. Tôi vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, nhưng mỗi lần hỏi Tinh Tinh, cậu ấy đều nói Cổ Duyên chỉ là tổng giám đốc một công ty mà thôi, không phải là nhân vật tài giỏi gì.
Trực giác nói cho tôi biết chuyện không phải như vậy. Một nhân vật nhỏ thì lấy đâu ra bản lĩnh phi thường như vậy. Hơn nữa tôi thấy dáng vẻ không sợ hãi kia của Cổ Duyên, chắc chắn là đã va chạm với xã hội rồi.
Rất nhanh, Cổ Duyên đã quay lại, cũng không nhắc đến Mạc Hân, nhưng dáng vẻ của Tô Tinh Tinh thoạt nhìn rất yên tâm.
Tinh Tinh giúp tôi làm thủ tục nhập viện, tôi vào trong phòng bệnh ở. Mà điện thoại của Cổ Duyên cũng vang lên lần nữa.
Anh ta vẫn đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại, anh ta lắc đầu với chúng tôi.
“Không tìm được. Nửa giờ rồi cũng không tìm được, rõ ràng là đã có người nhanh chân đến trước rồi.”
Tôi thực sự nghĩ không ra, còn có thể là ai hận Mạc Hân như tôi, muốn bắt anh ta lại xử lý một trận. Tôi đoán, có lẽ bọn họ đã trốn rồi. Dù sao thì cố ý gây thương tích, chỉ cần cảnh sát tìm được, bọn họ chắc chắn sẽ không được yên lành.
Thực ra tôi thấy hơi lạ, lần trước Mạc Hân tìm người cưỡng hiếp tôi.
Sao nhanh như vậy đã được thả ra ngoài rồi. Lục Nguyên Đăng bên kia không phải cũng nói muốn trừng trị anh ta nghiêm khắc hay sao?
Vừa nghĩ tới Lục Nguyên Đăng, tôi bèn lấy điện thoại di động ra nhìn, đã mười hai giờ rồi. Lục Nguyên Đăng đã nói rồi, chín giờ sáng anh ấy xuống máy bay, nếu máy bay không bị trễ giờ thì chắc bây giờ anh ấy đang ở nhà rồi. Có lẽ tưởng tôi đang đi làm nên anh ấy không gọi điện thoại cho tôi.
Tôi ở bệnh viện ba ngày thì xuất viện, mấy ngày này, Lục Nguyên Đăng chưa từng tìm tôi, điều này khiến tôi thấy rất kỳ lạ. Đương nhiên, anh ấy không đi tìm tôi, tôi cũng sẽ không đi tìm anh ấy. Dù sao thì bây giờ bà đây cũng đã bị thương thành như vậy rồi, không hầu hạ anh ấy được.
Lúc xuất viện, bác sĩ dặn tôi trong vòng một tháng không được làm những vận động mạnh để tránh vết thương nứt ra.
Cái này cần thương lượng với Lục Nguyên Đăng, tôi nói không tính, bác sĩ nói cũng không tính.
Xe của Lục Nguyên Đăng dừng bên ngoài biệt thự, xem ra anh ấy có nhà. Ở nhà nhưng không tìm tôi, là vì đối với anh ấy mà nói, tôi có cũng được không có cũng được, hay là anh ấy đã tìm thấy người thay thế rồi?
Tôi hơi hoảng hốt, cũng cảm thấy hơi đè nén.
Lúc mở cửa, tôi lại ngây ngẩn cả người.
Lục Nguyên Đăng với gương mặt lạnh lùng ngồi trên sofa, bên cạnh anh ấy còn có một người khác đang ngồi.
Một người phụ nữ.