Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 43: Ninh khanh, cô nghĩ mình là cái gì vậy




Tôi chạy thục mạng, chạy vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa.

Thân thể tôi dựa sát vào cửa, trong lòng giống như bị tảng đá lớn đè nặng khiến tôi không thở nổi.

Là tôi nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, tôi không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu, vị trí bên cạnh Lục Nguyên Đăng đã không thích hợp với tôi rồi.

Tôi đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần ném tôn nghiêm của chính mình sang một bên, nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị anh ấy chà đạp không chút thương tiếc.

Dưới thân có chất lỏng đục ngầu chảy ra, mang theo từng tia máu đỏ hồng.

Đương nhiên tôi biết, đây không phải tới tháng, mà là cột mốc đánh dấu tôi từ con gái biến thành đàn bà.

Thở dài một tiếng, đúng là nực cười.

Vết máu này đến bây giờ mới hiện ra, đối với tôi cũng còn ý nghĩ gì nữa đâu.

Chẳng lẽ lúc này, tôi lại kéo Lục Nguyên Đăng vào, để cho anh ấy nhìn sao?

“Ninh Khanh, có lẽ cuộc đời mày đã là một câu chuyện cười rồi.”

Tôi cười khổ, đi đến phía dưới vòi sen, mở nước, cẩn thận kì cọ thân thể đầy mệt ỏi, cũng khiến vết máu rơi trên mặt đất từng chút một.

Những thứ không quan trọng này đều nên để nước cuốn trôi đi. Hiện giờ tôi chỉ muốn thông qua Lục Nguyên Đăng, giải quyết chuyện của em trai tôi mà thôi, những thứ khác tôi đều không nghĩ đến.

Không biết tôi ở bên trong tắm bao lâu, khi hơi nước mờ mịt tràn ngập phòng tắm, tôi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Nhưng tôi không muốn ra ngoài, tôi không muốn đối mặt với ánh mắt dò xét của Lục Nguyên Đăng.

Chí ít, tối nay không cần.

Cửa ra vào, vang lên tiến đập cửa có tiết tấu, âm thanh của Lục Nguyên Đăng cũng theo đó mà truyền đến.

“Cô muốn ở bên trong bao nhiêu lâu? Tắm lâu như vậy, là cô chê bản thân cô không sạch sẽ, hay chê tôi không sạch sẽ vậy?”

Tôi giật mình, luống cuống tay chân, không biết nên làm gì.

Trong lòng tôi cảm thấy may mắn, may là tôi vừa mới khóa trái cửa, nếu không Lục Nguyên Đăng có thể tiến vào rồi.

“Sắp… sắp xong rồi…”

Tôi nhẹ giọng đáp lại, chuẩn bị lấy khăn tắm để lau người nhưng đột nhiên bị trượt chân, té ngã trên mặt đất.

Gáy tôi đập mạnh vào sàn nhà, trước mắt tôi tối sầm, lập tức ngất đi.

“Ninh Khanh, Ninh Khanh, cô đang làm gì? Mau ra đây!” Âm thanh Lục Nguyên Đăng có chút không vui vang lên bên ngoài cửa.

Tôi muốn bảo anh ấy đến cứu tôi, nhưng không hi vọng anh ấy nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải che thân của tôi. Tuy vừa nãy, cái gì cần nhìn anh ấy cũng đều nhìn cả rồi.

Tôi vẫn còn ý thức, âm thanh xung quanh tôi đều nghe thấy, nhưng đầu lưỡi tôi giống như bị thắt nút, một chữ cũng không nói được, thân thể cũng mềm nhũn, không có khí lực.

Ông trời ơi, tôi xui xẻo như vậy sao?

Lục Nguyên Đăng ở ngoài cửa lại hô lên vài tiếng, mạnh mẽ gõ cửa.

Sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại.

Tôi cho là anh ấy đi rồi, nhưng tôi nghe được tiếng cửa bỗng nhiên bị đá văng ra.

Một giây sau, Lục Nguyên Đăng xông tới.

Tôi có thể cảm giác được ánh mắt sáng rực của anh ấy nhìn chăm chú lên người tôi, da thịt tôi cũng nóng dần lên. Nhưng dù vậy, hai mắt tôi cũng không mở ra được, tôi hoàn toàn không biết giờ phút này Lục Nguyên Đăng có biểu cảm gì.

Thôi bỏ đi, không nhìn thấy cũng tốt, để tránh tôi chết vì xấu hổ dưới ánh mắt của anh ấy.

Lục Nguyên Đăng ôm tôi lên, tôi cảm giác dưới thân có cảm giác mềm mại, có lẽ anh ấy đã đặt tôi lên giường.

Một lúc lâu sau, tôi cảm giác đầu không còn choáng nữa, thân thể cũng khôi phục được chút sức lực.

Điểm chết người chính là trong thời gian đó, tôi hoàn toàn có ý thức.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tôi không biết Lục Nguyên Đăng hiện tại có trong phòng hay không, hay anh ấy đã ngủ rồi.

Lặng lẽ mở khẽ mắt ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt Lục Nguyên Đăng.

Anh ấy nhìn tôi, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lại khiến cho tôi xấu hổ muốn chết.

Trên người tôi vẫn không có mảnh vải che thân nào, tuy trong phòng đã mở máy điều hòa nhưng tốt xấu gì cũng nên che chắn cho tôi một chút chứ?

Chẳng lẽ nãy giờ Lục Nguyên Đăng vẫn nhìn tôi như vậy?

Nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ bừng lên, kéo kéo chăn, đắp lên người.

“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Tôi nghiêng đầu nhìn về một bên, muốn thoát khỏi chủ đề xấu hổ này.

“Về sau đừng tắm lâu như vậy, cửa sổ và cửa chính còn khóa kín, nếu tôi tới chậm một chút thì có lẽ cô đã đi chầu trời rồi.”

Lục Nguyên Đăng liếc nhìn tôi, lạnh nhạt nói.

Nghe lời nói của anh ấy, có lẽ tôi trúng độc CO2 rồi.

Cũng may mọi chuyện vẫn ổn, không thì giờ tôi đã bay về Tây Thiên…

Điện thoại của Lục Nguyên Đăng reo lên, anh ấy nhận điện thoại, ngữ khí rất dịu dàng.

“Được, tôi biết, chờ tôi một lát, tôi sẽ tới ngay.”

Tôi cảm giác, đầu bên kia điện thoại hẳn là một người phụ nữ. Thì ra, anh ấy cũng sẽ dịu dàng với phụ nữ như vậy.

Là ai chứ? Là người phụ nữ bụng bầu ngày hôm đó nhìn thấy ở bệnh viện sao?

Trong lòng tôi dường như có chút gợn sóng, nhưng tôi rất rõ ràng, đây không phải chuyện tôi nên quản. Tôi và Lục Nguyên Đăng chỉ là nhu cầu thôi, không ai quản đến đời sống riêng tư của ai cả.

Mục đích tôi tới tìm anh ấy chính là vì chuyện của Ninh Uy Phước.

Tôi đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện của em trai với Lục Nguyên Đăng thì anh ấy đột nhiên đứng dậy nói với tôi: “Cô ngủ trước đi, tôi có việc ra ngoài một lát.”

“Tôi có việc muốn nói với anh.” Tôi vội vàng lên tiếng.

“Quay về nói sau.”

Anh ấy nói xong lập tức đi ra ngoài, mọi lời tôi định nói đều bị chặn lại.

Thôi bỏ đi, ngủ trước vậy. Dù sao anh ấy cũng không chạy mất, chờ anh ấy trở lại nói sau là được.

Tôi vừa định ngủ, điện thoại di động lại vang lên.

Là mẹ gọi tới.

“Ninh Khanh, sao rồi, mọi chuyện ổn thỏa chưa?”

Nghe giọng của mẹ, có lẽ là đã hạ sốt rồi.

“Con đã tìm Lục Nguyên Đăng, mẹ không cần lo lắng.” Tôi lạnh lùng nói.

Trong lòng, không có cảm giác gì, chỉ là đột nhiên thấy cô độc.

Người nhà của tôi, cho tới giờ cũng chưa từng quan tâm tôi sống có tốt không, quan tâm hàng đầu chỉ là tôi đem được lợi ích gì cho bọn họ mà thôi.

Mẹ cũng yên lòng, dặn tôi phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa, sau đó mới cúp điện thoại.

Từ đầu tới đuôi, cũng không hỏi một câu liên quan đến tình hình của tôi.

Tuy tôi đã sớm dự đoán mọi chuyện sẽ như vậy, nhưng khi thật sự xảy ra tôi vẫn cảm thấy quá đau lòng.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân không nghĩ đến những chuyện này nữa, một lúc lâu sau mới ngủ được.

Đến tận sáng hôm sau Lục Nguyên Đăng mới trở về, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Tôi không rời khỏi giường, anh ấy trực tiếp nằm dài trên giường, ôm tôi vào ngực, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tôi còn chưa từng được người nào ôm ngủ như vậy, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.

“Không sao, không sao. Quen là được!”

Tôi tự nhủ vài lần trong lòng, cuối cùng mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn một chút.

Có lẽ, đây là thời điểm mà tôi nên nói chuyện liên quan đến Ninh Uy Phước.

“Chuyện của em trai tôi, anh có thể không kiện được không?” Tôi sợ hãi nói.

Anh ấy mở mắt ra, im lặng nhìn tôi hồi lâu, sau đó cười lạnh nói: “Ninh Khanh, cô nghĩ mình là gì vậy? Tôi nói muốn giúp cô bao giờ?”