Tống Trọng bảo tôi hạ quyết tâm, đừng để ý tới mẹ, tôi đồng ý làm theo.
Mẹ bị bảo vệ khu nhà cản lại, tôi và Tống Trọng đi lên tầng. Điện thoại di động của tôi không ngừng reo lên, tôi biết mẹ đang gọi điện thoại cho tôi.
Tôi không nghe. Khi đi đến cửa ra vào, tôi nhận được tin nhắn của mẹ.
“Nếu con không giúp thì mẹ sẽ quỳ ở đây, đến tận khi con đồng ý giúp em trai con mới thôi.”
Chữ “quỳ” viết sai. Trình độ văn hóa của mẹ không cao, có thể nhắn ra tin nhắn như vậy có lẽ cũng tốn không ít sức.
Tôi đi đến cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy mẹ quỳ gối trước cổng khu nhà.
Bảo vệ kéo mẹ nhiều lần, mẹ đều không chịu đi. Người đi qua đường dừng bước lại chỉ trỏ, mẹ cũng không bị lay động chút nào.
“Sao bây giờ?” Tôi quay đầu nhìn Tống Trọng, có chút luống cuống.
Lúc trước mẹ đã bị gãy xương, sau đó đi đứng không tốt lắm, nếu cứ quỳ như vậy, khẳng định là không ổn.
“Coi như không nhìn thấy. Nếu em mềm lòng thì mọi chuyện còn phiền phức hơn bây giờ nhiều. Đi nấu cơm trước đi.” Tống Trọng nói với tôi.
Tôi nhìn xuống dưới tầng một lúc lâu, sau đó thở dài đi làm cơm.
Cơm nước xong xuôi, vừa tắm rửa xong, tôi liền nghe thấy tiếng mưa rơi rào rào.
Trời mưa.
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn. Mẹ vẫn quỳ ở đó, ngay cả động đậy cũng không.
“Đừng xuống. Ninh Khanh, cuộc đời em luôn bị người nhà em sắp xếp, tốt xấu gì em cũng phải vì chính mình mà sống một lần. Tin anh đi, nếu em không đi xuống thì chẳng bao lâu nữa mẹ em sẽ rời đi.”
Tôi lại một lần nữa nghe lời Tống Trọng, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Chỉ là trong lòng luôn lo lắng cho mẹ.
Hạt mưa rơi vào bệ cửa sổ, vang lên tí tách. Có lẽ mẹ thấy trời mưa to quá thì sẽ trở về. Tôi tự an ủi chính mình như thế, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, ngủ cũng không ngon, sáng sớm tinh mơ đã dậy.
Tôi không yên tâm đi đến bên giường nhìn xem, phát hiện mẹ vẫn quỳ ở chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, tôi nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng.
Tống Trọng đi tới, nhìn dưới tầng một lúc, không nhịn được thở dài.
“Xem ra mẹ em còn cứng đầu hơn anh tưởng tượng. Cũng có thể thấy, trong lòng mẹ em rất coi trọng em trai em, cho nên mọi sự hi sinh của em căn bản đều không đáng giá. Nếu như lần này em thỏa hiệp, thì những chuyện như vậy sau này nhất định sẽ xảy ra rất nhiều…”
Lời của Tống Trọng tôi đều hiểu. Nhưng chuyện liên quan đến máu mủ tình thân thế này tôi không thay đổi được, nhìn mẹ chịu khổ, trong lòng tôi rất khó chịu.
Dưới tầng, thân thể mẹ lung lay ngã xuống đất, đã đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của tôi.
“Mẹ!”
Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp chạy xuống tầng.
“Ninh Khanh, đừng xuống dưới, đây là khổ nhục kế.”
Sau lưng tôi vang lên âm thanh khuyên can của Tống Trọng, nhưng tôi đã không nghe lọt nữa.
Tôi nhanh chóng xuống lầu, chạy tới bên người mẹ.
Gương mặt tuyệt vọng của mẹ khi nhìn thấy tôi bỗng có biến hóa.
Bà giãy giụa bò từ dưới đất lên, bắt lấy tay tôi.
“A Khanh, mau cứu em trai con, nó còn trẻ như vậy, cuộc đời không thể cứ như thế mà bị hủy đi.”
Tôi rất muốn nói, tôi cũng còn trẻ, chẳng lẽ cuộc đời tôi đáng bị hủy đi sao?
Nhưng thấy giọng mẹ khàn khàn, cái trán nóng rực, tôi không nói nên lời.
Tôi nhớ khi còn bé, có một lần tôi bị sốt, mẹ đã cõng tôi đi hơn mười cây để xem bệnh.
Trước khi em trai được sinh ra, mẹ cũng rất thương yêu tôi.
Trái tim tôi, cứ như vậy mềm đi.
Tôi khẽ cắn môi, gật đầu với mẹ.