Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 35: Tay anh hơi mỏi




Lần đầu tiên tôi chủ động cầm tay Lục Nguyên Đăng, đi theo anh ta ra khỏi New Fun. Xe anh ta đỗ ở bên tay phải, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy, chẳng hiểu sao lúc trước tôi lại giống như mù, không phát hiện ra vậy?

Đi tới cửa, bị gió thổi, men rượu trong người tôi đã bay đi nửa. Tôi đột nhiên có cảm giác hối hận vì đã rời đi cùng Lục Nguyên Đăng, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Lục Nguyên Đăng kéo tôi lên xe, nhưng không khởi động. Mà những người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, bọn họ đứng ở cửa ra vào của New Fun len lén nhìn về phía tôi.

“Anh đừng nghĩ đến chuyện làm gì đó với em, em sẽ không đồng ý đâu.” Tôi nói rõ lập trường cho anh ta.

Có lẽ Lục Nguyên Đăng cảm thấy lời của tôi có chút buồn cười, anh ta lấy một điếu thuốc ra châm lửa, tôi nhìn động tác của anh ta, không khỏi ngây người.

Lời của tôi bị nghẹn lại ở họng, nghe thấy anh ta nói: “Lục Nguyên Đăng anh xưa nay không thích làm nhất chính là chuyện cháy nhà hôi của.”

“Anh nói hay thật đấy, chẳng phải lần trước ở khách sạn …”

Tôi vô thức phản bác lại lời anh ta, nhưng nói được nửa chừng thì hơi ngại nên không nói tiếp nữa.

Lục Nguyên Đăng lập tức hiểu ý của tôi, anh ta lắc đầu nói: “Đêm hôm đó anh không làm gì em cả.”

“Không làm gì? Sao có thể chứ?”

Rõ ràng ngày hôm sau tỉnh dậy toàn thân tôi đau nhức, chân run đến mức không nhấc lên được. Nếu như không phải xảy ra loại chuyện đó với anh ta thì sao tôi lại trở thành như vậy?

Lục Nguyên Đăng dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, ánh mắt sâu xa nhìn về phía tay phải của chính mình, nói: “Đêm hôm đó, tay anh hơi mỏi…”

Tay?

Chẳng lẽ, giống như ngày hôm đó ở trên xe, anh ta cũng dùng tay sao?

Tôi không biết tôi nên vui vẻ hay đau buồn nữa. Đêm hôm đó, dưới tác dụng của thuốc, có thể nói là tôi vô cùng quyến rũ, thậm chí đã mất khống chế đến mức như vậy rồi mà Lục Nguyên Đăng vẫn nhịn được, không làm gì tôi.

Chẳng lẽ, tôi thật sự không thể làm cho đàn ông nổi lên hứng thú sao? Hay là anh ta và Mạc Hân đều bất lực như nhau?

Tôi bất ngờ bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhìn Lục Nguyên Đăng một lúc lâu, không biết nói gì.

“Anh nói rồi, anh có được hay không thì em cứ thử là biết, bây giờ em thay đổi ý định vẫn còn kịp đó.” Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, lời nói có chút mập mờ.

Ý trong lời của anh ta rõ ràng là muốn tôi làm tình nhân của anh ta!

Tuy tôi không hiểu vì sao anh ta lại tìm tôi, nhưng tôi sẽ không đồng ý: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nợ tiền anh thì em sẽ trả, còn yêu cầu của anh thì nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Tôi quét mắt một vòng quanh xe anh ta, hỏi: “Xe này của anh bao nhiêu tiền?”

“Mười lăm tỷ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói ra.

Quả nhiên là thế giới của kẻ có tiền, tôi không thể hiểu nổi: “Cả xe mới có mười lăm tỷ, đi sửa lại mất sáu tỷ ba cơ à? Lừa em hả?”

Chỉ thấy anh ta cười khẽ, trực tiếp đưa qua vài tờ biên lai, phía trên ghi rõ ràng từng chi phí: “Em nhìn kỹ xem, rốt cuộc anh có… lừa em không?”

Nói xong, Lục Nguyên Đăng đột nhiên xích lại gần, giọng điệu của câu nói sau cùng trở nên mập mờ, ánh mắt có chút xấu xa.