Vợ Mới Của Lục Thiếu
CHƯƠNG 210: CẬU ĐIÊN RỒI À
Với tôi mà nói, sự thật này đúng là khó mà tiêu hóa được.
Vốn dĩ nguyên tắc của tôi là không đến đường cùng quyết không bỏ cuộc, tôi lại dùng que thử thai cuối cùng để thử lại lần nữa.
Vẫn hai vạch đỏ!
Tôi có thai rồi!
Sét đánh giữa trời quang, chắc hẳn là cảm giác này nhỉ.
Lúc biết rõ mình với Lục Nguyên Đăng không có tương lai, ông trời lại cứ trêu đùa tôi bằng cách này.
Trước giờ tôi chưa từng gặp chuyện như vậy, thật sự không biết nên xử lý làm sao.
Tôi dè dặt cất hai que thử thai vào trong túi xách, đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi gửi một tin nhắn.
“Tinh Tinh, tớ có thai rồi.”
Rồi sau đó, trong lòng thầm đếm ngược ba, hai, một.
Quả nhiên, lúc đến một, cuộc điện thoại của Tinh Tinh đã đến.
“Ninh Khanh, cậu đùa với tớ đấy à? Cậu thật sự mang thai rồi? Của ai thế?”
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật, nói với vẻ cạn lời: “Ngoại trừ Lục Nguyên Đăng thì còn có thể là ai chứ.”
Lần này phòng làm việc không có bóng người, tôi nói chuyện cũng không cần phải che giấu.
“Cậu điên rồi à?! Không biết uống thuốc ngừa thai sao? Không biết đeo bao sao? Trong tình huống giống như cậu, người phụ nữ thông minh nào cũng biết sử dụng biện pháp an toàn hết, bằng không một khi dính đến mạng người, chắc chắn kim chủ sẽ rất tức giận.” Tinh Tinh đang quở trách tôi.
Đương nhiên tôi biết sử dụng biện pháp an toàn, nhưng thuốc đã bị Lục Nguyên Đăng vứt đi rồi, lần nào anh ta cũng không chịu đeo bao, bản thân tôi lại bận đến tối mắt tối mũi, làm chuyện ấy xong cũng quên uống thuốc.
Kết quả, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Bây giờ có nói mấy cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì, vấn đề là tớ giải quyết đứa trẻ này thế nào?”
“Còn thế nào được nữa, đương nhiên là bỏ đi rồi. Cho dù cậu không muốn bỏ, Lục Nguyên Đăng cũng sẽ kéo cậu đến bệnh viện bỏ nó thôi. Cậu nghĩ anh ta có thể cho cậu sinh đứa trẻ này ra, mẹ vinh hiển nhờ con à? Người ta muốn có con thì cũng sẽ để vợ chính thức của mình sinh, cần gì cậu sinh.”
Lời Tinh Tinh nói cứa từng nhát từng nhát một vào tim tôi, nhưng cũng khiến tôi tỉnh táo hơn.
Cô ấy nói đúng, Lục Nguyên Đăng sẽ không giữ đứa trẻ này lại, chắc chắn Quý Vương Nhung cũng sẽ không cho tôi sinh nó ra, tôi thà tự tay kết liễu sinh mạng của nó, chứ không muốn ngày nào cũng nơm nớp lo sợ con mình gặp chuyện bất trắc.
Mặc dù làm thế rất tàn nhẫn, nhưng đây lại kết quả đẹp nhất với đứa trẻ này.
“Tớ biết rồi, tớ sẽ dành thời gian tới bệnh viện làm phẫu thuật.”
Trong lòng tôi hết sức phiền muộn, tôi nói khe khẽ với Tinh Tinh
Nghĩ đến đứa trẻ chưa từng gặp mặt này, lòng tôi không khỏi quặn đau.
Từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình thân gia đình, khiến tôi có tình cảm sâu sắc với đứa bé có quan hệ huyết thống với mình này. Mặc dù, tôi chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của nó thôi.
“Cậu đi với ai? Đi một mình à?” Tinh Tinh hỏi tôi.
“Chứ còn gì nữa?” Tôi cười khổ rồi nói.
Vốn dĩ tôi không có bạn bè gì, cũng không thể kêu mẹ đi cùng tôi, bởi vậy, chỉ có thể một mình đi đến bệnh viện thôi.
“Cậu điên rồi à! Lỡ gặp chuyện bất trắc trên bàn mổ thì phải làm sao? Có thế nào cũng phải tìm người đi chung cho yên tâm chứ. Thôi vậy, đêm nay tớ bay về, mấy cái chuyện này phải để tớ đi cùng với cậu.”
Câu nói của Tinh Tinh khiến tôi rất cảm động.
Quả nhiên cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Tôi nghĩ rằng, chắc hẳn cô ấy là người duy nhất trong thế giới này mang lại sự ấm áp cho tôi.
“Cảm ơn cậu, Tinh Tinh.”
Tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy.
Có âm thang vang lên từ phía bên ngoài, xem ra mọi người đã quay trở về sau khi ăn cơm xong
“Cậu cảm ơn gì chứ, đến lúc đấy cậu chia bớt tình yêu với con nít cho con của mình là được. Cậu không trốn được cái chức mẹ nuôi đâu nhé.”
“Được rồi, tớ đi ăn cái, cúp máy trước đây.”
Tôi nói dứt lời, bèn cúp điện thoại.
Sau khi tan ca, tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị quay về nhà họ Lục.
Đột nhiên trong bụng tôi có thêm một sinh mạng nhỏ bé, cảm giác này rất kỳ diệu. Mặc dù tôi đã quyết định bỏ nó đi, nhưng mỗi một bước đi của tôi vẫn cẩn thận đến lạ lùng.
Đứa trẻ này ấy à, cho dù tôi có lưu luyến đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với tương lai của nó. Tạm thời tôi không thể thoát khỏi Lục Nguyên Đăng, giữ lại nó chỉ làm hại nó mà thôi.
Tôi đứng đợi ở trạm xe buýt trước cửa công ty, vừa trông thấy đã bị thu hút bởi bóng người bên phía đối diện.
Đối diện công ty tôi có một hội chợ việc làm, người mặc đồ tây đang đi tìm việc ấy, không phải Khương Hải thì còn là ai!