Khi tôi cất dụng cụ vào trong túi đã kiểm tra một lần mới để vào.
Sau đó, tôi liền cầm túi đi ăn cơm với Thẩm Ninh.
Cái túi vẫn luôn không rời trong tầm mắt của tôi, ngoại trừ... thời gian tôi đi nhà vệ sinh.
Tầm mắt của tôi bỗng nhìn về phía Thẩm Ninh. Cô ta vừa bắt gặp ánh nhìn của tôi liền bối rối cúi đầu xuống.
Tôi giờ có thể chắc chắn, là Thẩm Ninh động tay động chân!
Tôi thật ngây thơ, sao lại tin tưởng Thẩm Ninh như thế. Cô ta và Quý Vương Nhung là bạn bè lâu năm, Quý Vương Nhung chắc đã nói ra quan hệ của tôi và Lục Nguyên Đăng cho Thẩm Ninh nghe. Vừa có việc, cô ta chắc chắn chọn giúp Quý Vương Nhung, mà không phải giúp tôi.
Chỉ là, bây giờ tôi ngay cả một cây bút cũng không có, phải làm sao đây?!
Tất cả mọi người đang nhanh chóng vẽ, chỉ có tôi ngồi ở chỗ đó, không biết phải làm sao.
MC cũng phát hiện không đúng liền đi tới hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
"Bút vẽ của tôi mất rồi."Tôi khẽ nói.
Nhà thiết kế đều có một bộ dụng cụ hội họa chuyên dụng của mình, tuyệt đối không tuỳ tiện cho người khác mượn. Bây giờ tôi không có bút vẽ, ngoại trừ ngồi tại chỗ, thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác.
Thời gian thi chỉ có hai tiếng, tôi có đi mua cũng không kịp.
Thời điểm bất lực con người thường sẽ nhìn về phía người mình muốn dựa giẫm vào nhất. Theo bản năng, tôi liền nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng bất chợt đứng lên đi ra bên ngoài.
Ngay cả trụ cột tinh thần duy nhất cũng bị mất đi khiến tôi càng luống cuống.
Quý Vương Nhung nhìn tôi, khắp khuôn mặt là nụ cười như ý khi gian kế đã thành công.
Khó trách tối qua cô ta nói chuyện chém đinh chặt sắt đến vậy, thì ra đã sớm nghĩ ra kế khiến tôi không thể nào thi được. Tôi vốn cho là mình đã thành bạn bè của Thẩm Ninh, thật là một chuyện cười mà thôi.
Không có bút, tôi cũng không có cách so tài. Trong lòng thất vọng nói không ra lời.
Tôi im lặng bắt đầu dọn dẹp đồ vật của mình, đứng lên chuẩn bị nói với Mc là tôi bỏ thi.
Vừa mới đứng lên, liền thấy được Lục Nguyên Đăng quay lại.
Trong tay anh cầm một bộ dụng cụ. Tôi xem qua liền biết đây là bộ dụng cụ vẽ chỉ sản xuất năm trăm bộ mà thôi.
Chẳng lẽ...
Tim tôi lóe lên sự chờ mong.
Thẳng đến khi nhìn thấy Lục Nguyên Đăng bước đến trên đài thi đấu.
Người đàn ông này lại một lần nữa giống thiên thần, từng bước một đi về phía tôi.
Lần trước tôi có trải qua cảm giác này là khi bị Mạc Hân tìm người bắt cóc đến cưỡng bức tôi.
Tôi như là con chuột ở lâu dưới mặt đất nhưng lại khát vọng ánh nắng mặt trời. Mà Lục Nguyên Đăng, chính là tia nắng ấm áp, chiếu sáng thế giới của tôi.
Từ đây, Bóng hình người đàn ông này như khắc sâu vào tim tôi, muốn xóa đi cũng không được.
Anh ấy bước đến trước mặt tôi, đưa bộ dụng cụ cho tôi xong, không nói một lời bước xuống sân thi đấu.
Quý Vương Nhung tức giận đến tái mặt, ánh mắt hung ác trừng tôi.
Tôi không thèm để ý đến ánh mắt cô ta, bây giờ tôi phải nắm chặt thời gian để vẽ.
Tôi nhanh chóng mở bộ dụng cụ bắt đầu vẽ bản vẽ.
Vẽ như thế nào thì tôi đã nghĩ ra từ trước, giờ chỉ cần vẽ ra thứ mình muốn vẽ từ đầu ra, rồi thuyết trình nữa là xong.
Mặc dù thời gian bị trì hoãn, nhưng trước khi Mc thông báo hết thời gian thì tôi đã vẽ xong.
Bản vẽ được thu lại nộp cho ban giám khảo
Chúng tôi bước xuống sân thi đấu, lo lắng chờ đợi kết quả cuộc thi.
Thẩm Ninh đứng bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt từ đầu đến đuôi cũng không dám nhìn tôi.
Lục Nguyên Đăng thì ngồi ở nơi rất gần tôi, tôi muốn nói cám ơn anh, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra được.
Khoảng mười phút sau đã có kết quả chung cuộc.