Thẩm Ninh nghiêng đầu nhìn Khương Hải một lúc, mãi một lúc lâu sau mới ngạc nhiên nói: “Là anh!”
Đồng thời quay đầu lại, có chút áy náy nhìn tôi nói: “Lúc đó nói cô như vậy, thật là ngại quá. Cũng may không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.”
Tôi đứng ở đó, xấu hổ kinh khủng.
Nói thật, tôi thật sự không ngờ, Khương Hải lại có thể vào lúc này nói ra những lời như vậy.
Nếu lúc này tôi nói ra sự thật, cậu ấy chắc sẽ xấu hổ lắm.
Tôi cố gắng để không nói ra sự thật, đứng ở đó lặng lẽ nhìn Khương Hải từ giường đứng dậy, nói với Thẩm Ninh: “Các cô vừa nói muốn đi ăn à? Đúng lúc tôi cũng đói rồi, cùng đi nha.”
Cậu ấy nghe thấy rồi?
Chẳng nhẽ cậu ấy đã tỉnh từ lâu rồi?
Hoặc là, căn bản cậu ấy không hề ngủ?
Thẩm Ninh gật đầu, cùng chúng tôi đi về hướng nhà hàng.
Món là do Khương Hải chọn, cậu ấy sợ tôi ăn không đủ no, nên đặc biệt gọi rất nhiều món. Thẩm Ninh ngồi kế bên, cứ luôn miệng nói cậu ấy chu đáo, bảo tôi tìm được một ông chồng tốt.
Tôi chỉ cười mà không nói lời nào, cũng không có gì để nói cả.
Lúc ăn được giữa chừng, tôi thấy Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung từ ngoài bước vào.
Do chỗ ngồi của tôi đối diện với cửa ra vào, nên bọn họ vừa bước vào liền nhìn thấy tôi.
Quý Vương Nhung dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Khương Hải đang ngồi cạnh tôi.
Lục Nguyên Đăng đến nhìn còn không thèm nhìn lấy tôi được một cái.
Cứ thế ngồi vào bàn bên cạnh chúng tôi.
“Khanhà, anh đã đặt trước chỗ chụp ảnh cưới rồi, đợi sau khi chúng ta về nước thì đi chụp ảnh cưới đi.”
Giọng của Khương Hải không lớn, nhưng tôi khẳng định, Lục Nguyên Đăng bọn họ chắc chắc là nghe thấy rồi. Bởi vì trên khuôn mặt của Quý Vương Nhung, biểu cảm xem trò hay rõ ràng như vậy mà, cho dù tôi muốn lờ đi cũng khó.
“Về chuyện áo cưới, chụp ở quốc tế Milano là tốt nhất.” Thẩm Ninh ngồi cạnh nói chen vào.
“Chính là chỗ đó.”
Nghe thấy lời Thẩm Ninh, Khương Hải bỗng chốc như lật được quân bài vậy, cực kì vui mừng.
Có lẽ trong lòng mỗi một cô gái đều có một giấc mơ về váy cưới, vừa cùng Khương Hải bàn luận về chụp ảnh cưới cái thì cả hai người liến nói không hết chuyện.
Tiếp đó, bàn luận đến chuyện kết hôn, sinh con.
Tôi nghĩ, sức chịu đựng của tôi đã đến cực điểm rồi.
Có những chuyện không tiện nói rõ, nhưng khéo léo một chút, chắc cũng được chứ.
Tôi bỏ đũa xuống, hết sức nghiêm tức nhìn Khương Hải nói: “Khương Hải à, chuyện kết hôn mà cậu nói cậu đã hỏi qua bố mẹ cậu chưa? Cậu có dám nói tình cảnh của tôi với họ không? Cậu nghĩ một khi mà họ biết, thì sẽ đồng ý để chúng ta kết hôn sao?”
Đây không phải trọng điểm. Nhưng đây là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến, có thể khéo léo mà từ chối Khương Hải.
Khương Hải sững người ra một lúc, sau đó nở nụ cười, nói với tôi: “Đây là chuyện kết hôn của anh, là chuyện cả đời anh, họ không ngăn cản được. Cho dù cả thế giới đều phản đối, anh cũng muốn ở bên cạnh em, điều này em yên tâm đi.”
Theo bản năng, tôi nhìn về phía Lục Nguyên Đăng một cái, bởi vì tay phải bị thương, nên anh ấy chỉ có thể chậm rãi ăn bằng tay trái. Trước đây đến ăn quả táo thôi cũng bảo tôi đút cho, tại sao bây giờ anh ấy lại không bảo Quý Vương Nhung đút cho chứ. Lẽ nào tôi dễ bắt nạt vậy sao?
Lục Nguyên Đăng thong thả ung dung ăn, như thể không nghe thấy lời chúng tôi nói với nhau vậy.
Tôi có hơi nghi ngờ, điều này gì đó không đúng với tính cách của Lục Nguyên Đăng?
Phản ứng của anh ấy khi nhìn thấy Khương Hải sao lại lãnh đạm như vậy? So với thái độ trước đây quả thật khác xa một trời một vực? Lẽ nào lời nói của Quý Vương Nhung trước đây đã có tác dụng, anh ấy đã chuẩn bị thu tình cảm lại, chuyện của tôi, cũng không quan tâm nữa sao?
Trong lòng có chút khó chịu, tôi quay đầu lại, miễn cưỡng nở nụ cười với Khương Hải: “Căn bản không cần đến cả thế giới phản đối chúng ta, chỉ là bố mẹ cậu mà không đồng ý thì giữa chúng ta, sẽ không có tương lai.”