Đút được vài miếng tôi liền cảm thấy hơi phiền.
Cái tên Lục Nguyên Đăng này ăn gì mà lâu dã man, có vài miếng táo mà ăn đến gần 30 phút đồng hồ, tôi đâu rảnh rang đến nỗi cứ ở đây dây dưa với anh ấy chứ.
“Anh tự mình từ từ ăn đi, em phải đi rồi.” Tôi nhấp nhấp môi đứng dậy, nói với Lục Nguyên Đăng.
“Anh vẫn chưa ăn no mà đã đi rồi?” giọng nói giỡn cợt của anh ấy từ đằng sau cất lên.
Đút no?
Tại sao tôi lại nghĩ tới phương diện này chứ?
Có những lúc tôi không ngừng hoài nghi, là lời nói của Lục Nguyên Đăng quá lưu manh không chút nghiêm túc hay là do bản thân tự nghĩ chuyện không đâu, không thuần khiết.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên, tôi cúi đầu nhìn là tin nhắn của Khương Hải gửi đến.
Lục Nguyên Đăng ở đây, tôi cũng không dám mở tin nhắn đọc. Chỉ nhìn thấy vài chữ trước mặt.
Vợ yêu, buổi chiều ngày mai anh.......
Sợ Lục Nguyên Đăng lại cướp điện thoại đi, tôi vội vàng cất điện thoại trong túi áo.
“Tối nay em ngủ ở đây đi. Tay anh bị thương, nếu có chuyện gì bất tiện để tiện gọi em đến.” Lục Nguyên Đăng lãnh đạm nói.
“Tay bị thương thì có gì không tiện chứ?” Tôi ngây người ra mở miệng nói.
“Rất nhanh em sẽ biết thôi.” Anh ấy cười ấm áp, thong dong đi đến giường nằm xuống.
Có lẽ là vì sợ hãi Lục Nguyên Đăng sẽ làm gì đó với Khương Hải, hoặc khả năng lớn hơn chính là cảm giác ham mê khi ở cạnh anh ấy.
Tôi ở lại.
Nằm cạnh Lục Nguyên Đăng, tôi nghe hơi thở của anh dần dần bình ổn lại.
Ngoảnh đầu lại nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh đạm.
Trong giấc mơ của anh chắc chắn đã xuất hiện hình bóng của ai anh mới cười ngọt ngào đến vậy? Cho dù là ai chắc cũng sẽ không phải là tôi đâu?
Tôi cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ hồ cảm thấy Lục Nguyên Đăng hình như đã tỉnh rồi, nhưng thật sự tôi vẫn rất buồn ngủ nên cũng không mở mắt ra.
Anh ấy nằm trên giường một lúc sau đó đi vào nhà tắm.
Vài phút sau, bên trong truyền đến tiếng hét của anh ấy.
“Ninh Khanh.”
Tôi không quan tâm.
Lục Nguyên Đăng kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, tôi không còn cách nào khác chỉ đành dậy, nửa tỉnh nửa mơ đi đến cửa, giọng nói khó chịu hỏi anh: “Chuyện gì?! Có để cho người ta ngủ không!”
“Vào đây giúp anh cởi cái quần, tay anh không tiện.”
Anh thấp giọng nói.
Cởi quần?!
Mọi nơi trên người Lục Nguyên Đăng tôi đều nhìn thấy rồi là một chuyện, nhưng tự tay cởi quần cho anh ấy lại là một chuyện khác.
Nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Vả lại một tay kia của anh ấy cũng có thể cởi được mà.
Tôi chần chừ vài giây không lên tiếng.
“Nhanh lên.” Lục Nguyên Đăng ở bên trong thúc dục, “Có phải em muốn ép anh dùng thủ đoạn phi thường mới chịu vào hay sao?”
Tôi không biết thủ đoạn phi thường mà Lục Nguyên Đăng nói là gì, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tôi muốn.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành cứng đầu đi vào đó.
Lục Nguyên Đăng đứng trước bồn tắm, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn không ra biểu cảm gì.
Tôi để đầu không qua đó, tay lần mò thân dưới của anh ấy, lúc này mới phát hiện khóa quần của anh có chút lộn xộn, không có một tay còn lại giữ chắc căn bản sẽ không dễ kéo xuống.
Lại không dám nhìn Lục Nguyên Đăng, tôi thật không dễ dàng gì mới kéo được khóa quần xuống.
Ngay lúc đó tiếng nước ào ào truyền đến tai tôi.
Cái không khí ám muội ngại ngùng này khiến hai gò má tôi ửng đỏ.
Cơn mót đái này Lục Nguyên Đăng chắc hẳn đã nhịn thời gian dài rồi, rất lâu sau tôi vẫn nghe thấy tiếng nước róch rách.
Sau khi đi vệ sinh xong, Lục Nguyên Đăng cũng không gọi tôi, tự đi ra ngoài. Lúc này tôi mới theo anh ấy đi ra, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại ở đầu giường tôi.
Cảm giác gì đây, sao không cùng một hướng với vị trí tôi để trước khi ngủ chứ?