Trong lòng tôi hoảng loạn, vội vàng giật lại chiếc điện thoại trong tay Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng đứng dậy, giơ điện thoại lên cao hơn, tôi chân ngắn tay ngắn cho dù có nhảy lên cũng không với tới được.
“Sao lại chột dạ vậy, là ai nhắn đến?”
Anh ấy cười cười rồi bắt đầu ấn vào màn hình điện thoại của tôi.
Mặc dù tôi nhìn không rõ anh đã ấn những gì nhưng cũng đủ chột dạ rồi. Người sáng nắng chiều mưa như Lục Nguyên Đăng tôi nào dám chọc giận.
“Anh trả em đi, anh như vậy là đang xâm phạm quyền riêng tư đó.”
Tôi lại thử nhảy lên hai phát, giận giữ nói với Lục Nguyên Đăng.
“Xâm phạm quyền riêng tư, đến em anh còn dám xâm phạm thì cái riêng tư đó tính là gì chứ?” người đàn ông nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đỏ rực như đuốc khiến toàn thân tôi cũng theo đó mà nóng lên không yên.
Nói rồi, ánh mắt lại lần nữa nhìn lên trên màn hình điện thoại của tôi.
Chắc anh ấy vẫn chưa đọc được nội dung tin nhắn, du thế nào cũng không thể để anh ấy đọc được!
Tôi thật sự là chột dạ đến cực độ, bất chấp tất cả, cứ thế lao vào người Lục Nguyên Đăng.
Anh ngược lại thở một hơi lạnh lẽo, cau mày.
“Em đè lên vết thương của anh rồi.”
Tôi quay lại nhìn, quả đúng như vậy.!
Vội vàng rời khỏi người anh ấy, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không chuyển hướng cứ thế nhìn anh.
Anh ấy nhíu mày mở tin nhắn ra, sắc mặt lạnh tanh không thể nhìn ra biểu cảm gì.
Tôi vô cùng căng thẳng thậm chí quên cả thở.
“Một tin thông báo cước cuộc gọi cũng không cho anh xem?”
Nói rồi Lục Nguyên Đăng ném trả điện thoại cho tôi, hờ hững cắn môi ngồi về chỗ cũ.
Tôi mở ra xem, quả nhiên là tin của nhà mạng gửi tới nhắc nhở tôi nên nạp thêm cước điện thoại rồi.
Sự thất thỏm bất an cuối cùng cũng qua đi.
Lúc này tôi có thể đường hoàng mà nói với Lục Nguyên Đăng: “Em chính là không thích anh xem điện thoại của em, không được sao? Thông báo nạp tiền anh cũng không được xem. Để anh biết được đến cước điện thoại em cũng không nộp chắc chắn sẽ nghĩ em nghèo kiết xác, sẽ coi thường em.”
Lục Nguyên Đăng xì nhẹ một tiếng, không nói gì, cũng không biết rốt cuộc anh có tin lời tôi nói không.
Tôi chăm chú bổ táo sau đó đưa vào tay Lục Nguyên Đăng.
Anh ấy cúi đầu nhìn, lạnh lùng nói: “Em muốn anh cứ thế này ăn sao?”
“Không vậy thì thế nào, anh muốn chấm đường hay chấm dấm?” Tôi có hơi mất kiên nhẫn.
Rất rõ ràng, khóe miệng Lục Nguyên Đăng nhếch lên mấy cái.
“Cắt thành miếng nhỏ.” Anh ấy trầm giọng nói.
Anh ý!
Đúng là nhiều chuyện!
Tôi trừng mắt nhìn Lục Nguyên Đăng, nghiến răng chịu đựng, cắt miếng táo trong đĩa thành những miếng nhỏ. Mỗi nhát dao tôi đều tưởng tượng như đang cắt thịt Lục Nguyên Đăng, như vậy quả nhiên là dễ chịu hơn rất nhiều.
Bổ xong còn cẩn thận từng li từng tý bày lên đĩa, cắm sẵn thìa. Tôi thấy thái độ phục vụ của tôi thật sự đã quá quá tốt rồi.
Nhưng không biết làm sao, cái con người Lục Nguyên Đăng này còn khó phục vụ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.
“Đút cho anh.”
Anh ấy nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lười nhác nói với tôi một câu.
Đút cho anh ấy?!
Sao anh ấy không lên trời luôn đi?!
“Anh chỉ là bị thương có một tay, tay còn lại vẫn rất dùng được mà.”
“Anh không quen ăn bằng tay trái. Tay trái nên làm những chuyện có ý nghĩa hơn.” Ánh mắt Lục Nguyên Đăng ấm áp nhìn tôi.
Tôi đột nhiên nghĩ ra khi ở trên giường, anh luôn dùng tay trái để thỏa mãn tôi, không kìm được mà đỏ bừng mặt lên.
“Lưu manh!”
Tôi vừa nói vừa phẫn nộ cầm miếng táo lên nhét vào miệng anh ấy.
Lại tiếp tục quấy rầy như vậy, con người này chắc sẽ không ngại nói ra những lời mặt dày nữa mất!