Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn qua phía Lục Nguyên Đăng.
Sợ Quý Vị Nhung hoài nghi rồi lại vội quay đầu đi.
Ghế trước và sau của chiếc xe này có vách ngăn, Quý Vương Nhung nhìn từ kính chiếu hậu cũng chỉ thấy được nửa trên của chúng tôi, mà không thấy được chuyện xảy ra bên dưới.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Lục Nguyên Đăng to gan như thế.
Không phải bảo đau đầu hay sao, sao tôi không thấy chút nào vậy?! Tôi thậm chí nghĩ rằng anh ấy chỉ là mượn cớ để ngồi phía sau với tôi!
“Lục Nguyên Đăng anh điên rồi đúng không, vợ anh còn ngồi phía trước kìa!”
Tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với anh ấy.
Anh ta hừ nhẹ một câu, chẳng thèm để ý nói: “Thế thì sao nào, người tình của anh còn ở bên cạnh đây. Người đẹp trong tay mà lòng không loạn, em nghĩ anh là Liễu Hàn Huyên hay sao?”
Lục Nguyên Đăng miệng nói, tay cũng không yên mà vòng qua eo tôi. Dù quần áo mặc khá nhiều nhưng cho dù là thế thì hành động của anh ấy cũng khiến tôi khô nóng khắp người.
“Lục Nguyên Đăng, nếu Quý Vương Nhung nhận ra chuyện giữa chúng ta, thì em sẽ chết chắc.”
Tôi nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút cầu xin.
Trước khi tôi rời khỏi Lục Nguyên Đăng, tôi rất mong đừng xảy ra chuyện gì. Tôi không muốn khiến Quý Vương Nhung tổn thương, cũng không dây nổi vào cô ấy.
“Em nghĩ, anh sẽ sợ cô ta?”
“Anh không sợ, nhưng em sợ được không?” Tôi bĩu môi, cố nhích người sang bên phải, nhích đến sát cửa xe mới thôi.
Lục Nguyên Đăng cũng không nhích theo, chỉ là cười lạnh một tiếng rồi ngồi yên không nói gì.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, tôi đột nhiên nhớ đến chuyện của Khương Hải.
Bây giờ Lục Nguyên Đăng còn chưa làm gì Khương Hải, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ không. Tôi mới không tin anh ta sẽ tha cho Khương Hải dễ dàng thế. Không hỏi cho rõ thì lòng tôi sao an tâm cho được?
Nhưng nếu hỏi thẳng thì có khi lại khiến Lục Nguyên Đăng tức giận. Nghĩ một lúc tôi mới nói: “Lục Nguyên Đăng, cảm ơn anh đã không làm gì Khương Hải.”
Lục Nguyên Đăng cười lạnh, nhẹ bẫng nói: “Em có vẻ vui mừng quá sớm rồi, chỉ là chưa đến lúc thôi.”
Chưa đến lúc?
Là sao?
Tôi vừa định hỏi, liền nghe Quý Vương Nhung ở đằng trước nói: “Đến rồi.”
Mọi người cùng nhau xuống xe, đây là một nhà hàng kiểu Âu có bố trí rất đẹp, bước vào thì ánh đèn dịu nhẹ, sự bố trí thoải mái đều khiến tôi cảm thấy rất thích thú.
Quý Vương Nhung nói hai câu tiếng Pháp với người phục vụ, tôi thì chẳng biết chút tiếng Pháp nào nên đương nhiên là nghe không hiểu.
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đưa chúng tôi lên một phòng ăn riêng trên lầu.
Đường Nhật đưa menu cho tôi, tôi nhìn qua một lượt lại đưa lại cho anh ta.
“Anh chọn đi, tôi tin anh đó.”
Lúc nói câu này tôi tự dưng cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình. Tôi quay lại nhìn Lục Nguyên Đăng, lại thấy anh ấy không hề nhìn tôi.
Lẽ nào tôi cảm giác nhầm sao?
Rất nhanh, thức ăn đã được đưa lên. Đường Nhật gọi cho tôi món gan ngỗng béo, còn cả món bít tết rưới sốt chính tông của Pháp.
Thử một chút thì thấy mùi vị cũng không tồi.
Đang ăn thì đột nhiên cảm thấy có một cái chân dọc theo bắp đùi tôi mà hướng lên.
Tôi hết hồn, sợ đến độ làm rơi cả dĩa ăn.
Lục Nguyên Đăng còn ra vẻ đứng đắn mà ngồi ăn, nhưng bên dưới thì lại làm mấy hành động lưu manh này.
Quả nhiên, cái câu mặt người dạ thú thật đúng là không sai chút nào.
“Để tôi nhặt giúp cô.”
Đường Nhật lịch thiệp nói, liền định cúi xuống nhặt.
Nhưng mấy động tác trên chân Lục Nguyên Đăng lại không hề dừng lại.
Tên khốn này! Nhưng không được để Đường Nhật nhìn thấy!
“Không cần đâu, tự tôi làm được.”
Tôi vừa nói vừa vội nhặt cái dĩa từ dưới đất lên, cũng nhĩn rõ vị trí cái chân khác của Lục Nguyên Đăng.
“Phục vụ, làm ơn đổi giúp tôi cái dĩa khác.”
Tôi vẫy tay, nói với nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa.
Đồng thời, chân cũng dùng lực lấy giày cao gót giẫm thật mạnh lên một chân còn lại của Lục Nguyên Đăng!