Tôi đi theo Lục Nguyên Đăng lên tầng, vốn định đi theo vào phòng để tiếp tục cầu xin, ai ngờ anh ấy lại đóng sầm cửa lại, suýt nữa là đập bẹp cả cái mũi của tôi.
Vốn tôi nghĩ nếu mà hết cách rồi thì liền bán nhan sắc, nịnh nọt Lục Nguyên Đăng trên giường cho anh ấy vui vẻ chút.
Ai mà ngờ anh ấy hoàn toàn không tính cho tôi cơ hội.
Tức giận quay về phòng, nằm lên giường mà mãi không ngủ được.
Khương Hải vô tội làm sao, sao có thể đương không mà phải chịu lửa giận của Lục Nguyên Đăng?
Từ phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng nước.
Tôi mới đột nhớ ra, phòng của tôi và Lục Nguyên Đăng là thông nhau.
Đánh bạo mà rón rén mở cửa phòng tắm, thân thể tráng kiện mà ướt sũng của Lục Nguyên Đăng đang trần truồng hiện ra trước mắtt tôi.
Dù đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp không thôi.
Tôi đỏ mặt, chậm rãi đi về phía anh ấy.
Người đàn ông nhíu mày nhìn tôi, trầm giọng hỏi: “Em vào đây làm gì?”
Trông vẻ mặt của anh ấy, dường như còn chút không vui, chắc là vẫn còn đang tức giận.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cười quyến rũ anh ấy.
“Em vào giúp anh tắm rửa mà.”
Vừa nói tôi vừa đi đến trước mặt anh ấy, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực rắn chắc của anh ấy.
Tôi có thể cảm giác được thân hình của Lục Nguyên Đăng, thế nên hô hấp cũng chợt trở nên không vững vàng.
“Đi ra ngoài.”
Anh ấy nói với tôi bằng cái giọng khàn khàn.
Biết rõ Lục Nguyên Đăng đã xúc động thì sao tôi có thể ra ngoài? Đương nhiên là muốn thừa thắng xông lên rồi.
Tay tôi trượt dần xuống, từ bờ ngực nóng bỏng sờ đến những khối cơ bụng rõ ràng, rồi lại sờ xuống thấp hơn.
Hơi thở của anh ấy càng ngày càng dồn dập.
Sau đó liền dùng tay kéo tôi đến dưới vòi hoa sen.
Những giọt nước rơi trên người tôi, quần áo trên người cũng ướt hết. Vải vóc lạnh lẽo dính lên trên người, từng đường cong lúc ẩn lúc hiện.
Nụ hôn cuồng nhiệt của Lục Nguyên Đăng cứ thế mà rơi xuống môi tôi, bàn tay cũng đặt lên đôi gò bồng mềm mại của tôi.
Cái thứ cứng rắn nóng bỏng nào đó cũng cách quần mà đâm trên đùi tôi, khiến đôi chân tôi như thể nhũn ra.
“Đừng ở đây mà.”
Tôi hạ giọng nói, rồi cúi thấp đầu xuống.
Nghĩ đến lần trước Lục Nguyên Đăng ở trong này, khiến chân tôi cũng chẳng bước nổi. Giờ thì tôi cũng đã hiểu cái loại thể nghiệm đẹp trai đến độ khiến người ta chẳng khép nổi chân là thế nào.
“Đốt lửa ở đâu thì đương nhiên phải dập ở đó rồi.”
Anh ấy dùng nụ hôn nuốt hết hô hấp của tôi, rồi ấn tôi lên tường, nâng chân phải tôi quặp lên eo anh ấy, cái thứ nóng bỏng ấy ma sát vào tôi qua lớp quần, khiến tôi run rẩy không ngớt.
Lục Nguyên Đăng đã không kìm nổi nữa rồi, cởi quần của tôi ra, vội vàng muốn nhét vào.
Xem ra, mỹ nhân kế của tôi thành công rồi.
Tôi thuận tay ôm lấy cổ anh ấy, quyến rũ nhìn anh ấy nói: “Lục Nguyên Đăng, anh có thể đừng làm khó Khương Hải được không?”
Cơ thể của anh ta đột nhiên cứng đờ.
Lục Nguyên Đăng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
Lạnh lẽo nói: “Cút ra ngoài!”
Quanh thân anh ấy như thể toát ra một luồng khí lạnh, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình như vừa nãy.
Bối rối.
Tôi quần áo hỗn loạn ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra khí lạnh kia.
“Ninh Khanh, em đúng là yêu anh ta đến tận xương tủy rồi sao? Khi nào thì em chịu cúi người đến xin tôi, còn muốn bán thân cứu người tình cơ à?! Nếu em đã thích anh ta thế, thì lúc em ở dưới người tôi, không thấy có lỗi với anh ta?!”
“Lục Nguyên Đăng, người em thích là anh!”