Tối hôm đó, Lục Nguyên Đăng đã quay về.
Lúc anh ấy về, tôi đang nấu cơm.
Dù sao anh ấy cũng không ở nhà, lá gan của tôi cũng lớn hơn, đều là tự mình mua đồ nấu cơm.
Nhìn thấy tôi đang nấu cơm, anh ấy cũng không nói gì, ngồi thẳng vào bàn ăn.
Lúc mang đồ ăn ra, ánh mắt của Lục Nguyên Đăng, nhìn vào trên chiếc điện thoại của tôi.
Điện thoại của tôi vẫn đang dừng lại ở trên trang tin mới chiều nay, Lục Ngạn Lâm khẽ cười với tôi: “Em lại rất quan tâm đến tin tức của anh đấy chứ.”
Tôi liếc anh ấy một cái, không nói gì cả!
Xin nhờ, nhân vật quan trọng như anh ấy, tùy tiện đi vệ sinh cũng là tin tức. Kể cả tôi có không muốn nhìn thấy, thì cũng không có cách nào.
“Trên đầu đưa tin gì em liền xem tin đó.” Tôi trả lời.
“Sao vậy, thực sự nhìn thấy anh và người phụ nữ khác ở một chỗ với nhau, cũng không có phản ứng gì sao?” Lục Nguyên Đăng cười nói.
Có thể nhìn ra, tâm trạng anh ấy rất tốt, còn đùa với tôi nữa.
Trước khi biết chân tướng sự việc, tôi thực sự có phản ứng. Thế nhưng sau khi biết Bùi Thị Giang là em gái của anh ấy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Đến bây giờ mà anh ấy vẫn còn tưởng tôi không biết gì, vậy tôi sẽ tiếp tục vờ như không biết gì vậy.
“Họ Lục anh muốn ở cùng một chỗ với bao nhiêu người phụ nữ, sao mà em có thể quản được. Em chỉ làm tốt bổn phận của em vậy là được rồi, những cái khác đều không liên quan đến em.”
Tôi nhìn anh ấy cười hững hờ, nhàn nhã bắt đầu ăn cơm.
Sắc mặt Lục Ngạn Lâm trùng xuống, trực tiếp đứng dậy đi lên tầng.
“Anh không ăn cơm sao?”
“Không có hứng.”
Người đàn ông lạnh lùng nói một câu.
Thật sự mất hứng mà, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!
Tôi thong dong ăn hết thức ăn rồi mới lên tầng, lúc ngang qua đầu giường, nhìn thấy bao cao su còn chưa xé ra, tôi lập tức hoảng hốt.
Hỏng rồi, hôm đó là trong tuần nguy hiểm, Lục Nguyên Đăng không mang bao, tôi vốn dĩ dự định sau khi làm xong sẽ đi mua thuốc tránh thai cấp tốc, ai mà biết được rằng lại quên mất chứ.
Tối hôm đó Lục Nguyên Đăng không đến phòng của tôi, ngày hôm sau trời vừa mới sáng tôi liền ra ngoài, đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai để uống. Mặc dù đã qua hai ngày, thế nhưng bấm tay tính, vẫn còn trong thời gian 72 tiếng, hi vọng vẫn còn hiệu quả.
Bước ra khỏi hiệu thuốc, cảm giác có người theo dõi lại xuất hiện.
Tôi là người khá là mẫn cảm, chỉ cần có người nhìn chằm chằm, thì sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thế nên tôi khẳng định, là có người đang đi theo tôi.
Sợ rút dây động rừng, tôi không dám quay đầu lại, từ hình bóng phản chiếu trong tấm kính, thấy được chiếc xe honda màu đen quen thuộc.
Tôi cũng không dám nán lại lâu, trực tiếp bắt xe đi đến công ty.
Lúc tan làm, phát hiện ra chiếc xe đó vậy mà vẫn còn đang đậu ở nơi cách cửa công ty không xa.
Vậy mà lại ở trước cửa công ty canh tôi cả một ngày trời, rốt cuộc là muốn làm gì?
Tôi rất căng thẳng, cũng không dám ngồi xe buýt, chuẩn bị trực tiếp bắt xe về nhà.
Một chiếc xe Ca-i-en lại trực tiếp dừng trước mặt tôi.
Cửa xe bị kéo xuống, môt gương mặt thân thuộc xuất hiện trước mặt tôi.
“Quý Long?”
Tôi có chút kinh ngạc, hoàn toàn không thể ngờ được rằng, có thể chạm mặt Quý Long ở đây.
“Lên xe?”
Anh ấy nhíu mày cười với tôi.
Tôi nhìn nhìn chiếc xe đối diện, gật đầu không chút do dự, lên xe của Quý Long.
“Anh đến Thành phố Phùng làm gì vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Tìm cô.” Anh ta trả lời.
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?”
Tôi thấy vô cùng khó hiểu.
Quý Long là bạn của Lục Nguyên Đăng, thế nhưng giữa tôi và anh ta, chưa từng tiếp xúc qua. Cho dù nghĩ thế nào, tôi cũng nghĩ không ra, anh ta đến tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì.
“Anh có biết chiếc xe đối diện là ai sai đến không?”