Tôi không biết, biểu cảm lúc này của Khương Hải nên được gọi là gì.
Kinh ngạc? Khinh miệt? Không biết làm sao? Hay là gì.
Ánh mắt cậu ấy vô cùng phức tạp, nhìn mà tôi thật không còn mặt mũi nào nữa.
Mặc dù đã sớm biết khi nói ra, thái độ của cậu ấy nhất định sẽ thay đổi đột ngột, nhưng những điều trước mắt vẫn khiến tôi không cách nào chấp nhận nổi.
Nhưng tôi biết, tôi nhất định phải nói chuyện này ra.
Nếu không, thật không công bằng với Khương Hải.
Khương Hải nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy, có hơi gượng gạo nói với tôi:
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Trong lòng lan ra từng tia đau khổ.
Quả nhiên, Khương Hải chấp nhận nổi một người như tôi.
Thậm chí ban nãy tôi còn nghĩ, nếu cậu ấy bằng lòng chấp nhận tôi, có lẽ sau khi rời xa Lục Ngạn Thanh có thể tôi sẽ cùng cậu ấy sống những ngày tháng giản đơn bình thường.
Mặc dù đối với cậu ấy mà nói có chút công bằng, nhưng nếu như vậy, quãng đời còn lại của tôi chí ít cò hạnh phúc hơn chút.
Sau khi Khương Hải rời đi, tôi mới phát hiện ra cậu ấy còn chẳng cả thanh toán tiền.
Có điều điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Sau khi thanh toán xong, tôi đi ra ngoài, nhìn xung quanh, chiếc xe vừa nãy theo dõi tôi lúc này cũng không thấy đâu nữa rồi.
Có vẻ như đã đi rồi.
Chỉ là rốt cuộc ai lại muốn theo dõi tôi vậy chứ?
Lúc về nhà, Lục Nguyên Đăng lại không có nhà. Xem đồng hồ thấy cũng đã hơn 8 giờ rồi, bụng cũng hơi đói rồi.
Khi nãy trong nhà hàng tôi chưa ăn gì hết.
Nhưng Lục Nguyên Đăng lại không cho phép tôi vào bếp, cái nơi này ngay đến gọi đồ ăn ngoài cũng không được, lẽ nào cứ để đói vậy sao?
Lúc này, chuông điện thoại reo lên, tôi nhìn điện thoại, là Lục Nguyên Đăng gọi đến.
“Hôm nay mẹ anh sẽ qua đây một chuyến, ra ngoài ăn cơm cùng bà ấy.”
Mẹ anh ấy?
Tôi đột nhiên bắt đầu căng thẳng, có cảm giác như đứa con dâu xấu xí cuối cùng cũng được gặp mẹ chồng rồi. Nhưng tại sao lại là tôi, muốn gặp cũng nên là Quý Vương Nhung đi gặp chứ?
“Cho em hai mươi phút chuẩn bị, anh lập tức về nhà đón em.”
Lục Nguyên Đăng không cho tôi có cơ hội từ chối liền cúp máy rồi, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tìm bộ quần áo phù hợp mặc lên, trang điểm nhẹ nhàng, đợi Lục Nguyên Đăng đến đón tôi.
Rất nhanh, tiếng tắt máy của động cơ ô tô đã vang lên ngoài cửa.
Tôi đi ra ngoài, Lục Nguyên Đăng thấy đối, nhíu nhíu mày.
“Em mặc trên người bộ quần áo như vậy làm gì?”
“Có gì không đúng sao?”
Tôi cúi đầu nhìn lại mình, mặc chiếc váy trắng trên người, trông cũng rất được. Thiết kế cổ áo hình chữ V khiến vóc dáng lồi lõm đầy hứng thú của tôi cứ thế lộ ra hết.
Biết Lục gia là danh môn vọng tộc, đi ăn chắc chắn là đến nơi cao cấp để ăn, nếu tôi không ăn mặc long trọng chút, lỡ bị đuổi ra ngoài thì sao?
“Đi thay bộ đơn giản chút đi, cứ ăn mặc như lúc đi ăn bình thường là được.”
Tuy không biết tại sao Lục Nguyên Đăng lại yêu cầu như vậy, nhưng anh ấy đã nói thế rồi, tô cứ thế làm theo là được rồi.
Sau khi thay xong quần áo, tôi theo Lục Nguyên Đăng cùng đến nhà hàng.
Vừa bước vào trong liền bị một người phụ nữ tao nhã khí chất phía đối diện thu hút.
Trông khuôn mặt của người phụ nữ đó có đến mấy phần giống Lục Nguyên Đăng, tôi nghĩ bà ấy chính là mẹ của Lục Nguyên Đăng rồi.
Quả nhiên không sai, Lục Nguyên Đăng dẫn tôi đi về hướng bà ấy.
“Cháu chào bác gái.”
Tôi ngượng ngùng chào một câu, cũng không biết mình xưng hô như vậy có đúng không.
May mà mẹ anh ấy cười cười, nói với tôi: “Cháu chính là Ninh Khanh?”
Bà ấy biết tôi?
Nghĩ thì chắc là Lục Nguyên Đăng nói chăng.
Tôi gật gật đầu, nhìn Lục Nguyên Đăng lo lắng không yên, thực ra có chút không biết phải nói chuyện sao với mẹ anh ấy.
“Dáng vẻ này của cháu, vừa nhìn đã biết là một cô gái tốt.” mẹ anh ấy cười tao nhã, nói với tôi.
Cô gái tốt?
Loại người làm tình nhân của người khác, sao có thể là cô gái tốt được cơ chứ?
Lời khen ngơi như vậy tôi không nhận nổi.
Tôi miễn cưỡng cười cười, nói với mẹ anh ấy:
“Bác gái, chắc bắc cũng biết quan hệ giữa cháu và Lục Nguyên Đăng, vậy nên cháu thực sự không xứng với ba chữ cô gái tốt này.”
Mẹ anh ấy lại lắc lắc đầu, nói:
“Bác nói phải thì đúng là phải rồi. Bác tin mắt nhìn của Nguyên Đăng.”
Bà ấy đã nói như thế rồi, tôi cũng không thể tiếp tục phản bác, chỉ có thể ngượng ngùng cười với bà ấy.
Thức ăn vẫn chưa đem lên, Lục Nguyên Đăng đứng dậy, nói muốn vào WC chuyến.
Anh ấy vừa rời đi, nụ cười khéo léo tao nhã trên mặt mẹ anh ấy liền ngưng lại trên mặt.
“Tuy cháu là cô gái tốt, nhưng ta mong cháu rời xa Nguyên Đăng nhà ta.”