Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 157: Anh rốt cuộc muốn làm cái gì




Tại sao lại thông với phòng của Lục Nguyên Đăng?

Phòng của tôi với phòng của anh ta thông với nhau, như thế thì lúc tôi tắm, anh ta không phải là có thể tùy tiện xông vào hay sao?

Mặc dù trước đây anh ta cũng sẽ đột ngột xông vào phòng tôi, nhưng cũng không đến nỗi chẳng kiêng nể gì mà!

“ Lục Nguyên Đăng!”

Tôi từ trong phòng bước ra, hét lên với người đàn ông đang ở phòng làm việc dưới lầu.

“Sao thế? Nhớ tôi à?”

Người đàn ông lười biếng nhếch mí mắt lên, cười một nụ cười ám muội.

Nhớ ông nội anh!

Tôi bước xuống dưới lầu, chỉ vào phòng của chúng tôi nói: “ Tại sao phòng tôi với phòng anh thông với nhau vậy? Anh nói đi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“ Cô đoán xem, tôi muốn ‘ làm ’cái gì?”

Lục Nguyên Đăng đặc biệt nhấn mạnh chữ “ làm”, vành tai tôi cũng đỏ theo.

Mỗi lần lúc tôi muốn nói gì đó với anh ta, anh ta lại có bộ dạng không chút đứng đắn như vậy, đúng thật là lưu manh.

“Tôi không biết, anh chặn cửa lại, nếu không sau này tôi tắm cũng không yên tâm.” Tôi nghiêm nghị nói.

“Yên tâm, đây là biệt thự tư nhân, căn bản là sẽ không có người khác xông vào. Nếu như cô thật sự không yên tâm, tôi có thể giúp cô canh chừng, hoặc là, tắm cùng cô cũng được mà.”

Lục Nguyên Đăng ám muội nhìn tôi cười cười, kì thực là đi đến cắn cho anh ta hai cái.

Còn nói mà là canh chừng cho tôi!

Lẽ nào không biết, người tôi đề phòng chính là anh ta sao?

Nói nhiều với Lục Nguyên Đăng vô ích thôi, tôi chỉ có thể thở phì phì tự lên lầu.

Vừa mới quay đi, liền bị Lục Nguyên Đăng gọi lại.

“ Cô đi đâu?”

“Anh mù à, lên lầu!” Tôi đến đầu còn không thèm quay lại, không kiên nhẫn nói.

“ Đừng lên nữa, đi mua đồ ăn cùng tôi.”

Mua đồ ăn?

Tôi nghi hoặc quay đầu lại, nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.

“Không phải anh nói không muốn tôi vào bếp sao? Còn mua đồ ăn làm gì? Lẽ nào, anh cho phép tôi tự nấu cơm rồi?”

Anh mắt tôi chờ đợi, bị một câu nói của Lục Nguyên Đăng đánh cho trở về nguyên hình.

“ Cô đừng nằm mơ nữa, cô không thế nấu, nhưng mà tôi có thể nấu mà.”

Anh ta nấu cơm?

Không phải chứ?

Tôi đã từng nhìn thấy anh ta nấu cháo, quả thực là còn khó nuốt hơn cả khó nuốt, tôi vãn chưa muốn chết sớm như vậy.

“ Tôi có thể từ chối không? Tôi nhìn anh ta, ngượng ngập mở miệng nói nói.

Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt quét mắt nhìn tôi một cái, giọng trầm nói: “ Cô cảm thấy sao?”

Nhìn bộ dạng này của anh ta, là không cho tôi cơ hội từ chối. Tôi chỉ có thể bĩu môi, đi cùng Lục Nguyên Đăng ra ngoài.

Chỉ là, lúc tôi nhìn thấy xe của anh ta, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

“ Đạp xe đạp đi?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Lục Nguyên Đăng nhún nhún vai: “ Không thì thế nào, khoảng cách có một đoạn đường thôi, không cần thiết phái lái xe.”

Nếu một tổng tài cao quý như anh ta chịu đi xe đạp, tôi còn có thể nói gì được nữa?

Chỉ là, xe đạp của tôi đâu? Tại sao ở đây chỉ có một chiếc?

“ Tôi đạp xe nào? Chạy theo sau lưng anh à?” Tôi bĩu môi nói

“ Lên đi.”

Anh ta nhìn ra yên sau một cái, lạnh lùng nói với tôi.

Anh ta muốn đèo tôi?

Những đôi tình nhân hồi trung học đại học, thường xuyên làm những hành động giản đơn mà ngọt ngào như thế này. Nhưng chuyện này lại xảy ra trên người tôi và Lục Nguyên Đăng, dù gì cũng cảm thấy kỳ quặc.

“Cô có thể lựa chọn lên xe hoặc chạy theo sau lưng tôi.”

Tôi có thể lựa chọn không đi!

Đương nhiên, câu này tôi không nói ra, ngoan ngoãn lên xe của Lục Nguyên Đăng.

Không muốn có hành động nào quá thân mật với anh ta, tôi chỉ nhẹ nhàng bám lấy mép áo của anh ta.

Trên đường đi chợ mua đồ ăn, là một đoạn đường dốc. Xe đạp càng ngày càng xiêu vẹo, tôi cảm nhận được bản thân chịu một lực hút trái đất rất lớn, gần như sắp ngã xuống rồi.

“Ôm chặt tôi.”

Lục Nguyên Đăng lạnh lùng buông một câu.

Tôi thuận thế túm vào eo anh ta

Thực ra tôi đã muốn làm thế này từ lâu rồi, sợ anh ta không bằng lòng, nên tôi mới không dám tuỳ tiện làm như vậy.

Rất nhanh, đã đến chợ rồi.

Lục Nguyên Đăng là người có tiền, mua đồ ăn đến giá còn không thèm hỏi, rất nhanh đã mua xong đồ ăn quay về rồi.

Đường về, đương nhiên biến thành xuống dốc dốc. Áo sơ mi của anh ta bị gió thổi phập phồng, vừa lúc lúc lên dốc đổ mồ hôi thấm hết lên áo, nhìn hơi buồn cười.

Tôi giơ tay ra, nghịch ngợm chọc vào chỗ áo phùng lên, vui vẻ bật cười.

Tôi không biết mình đang đường cái gì, không biểu đạt ra được, chính là cảm thấy rất vui.

“ Cô ra ngoài quên uống thuốc à?” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng buông một câu, như dội một chậu nước lạnh xuống đầu, thành công chặn lại nét mặt tươi cười của tôi.