“Thứ gì vậy?”
“Tự xem đi.”
Anh ta lạnh lùng nói một tiếng.
Xì, giả bộ lạnh lùng cao ngạo gì chứ!
Tôi bĩu môi nhận lấy đồ trong tay anh ta, mở ra nhìn, là một chiếc áo váy của thương hiệu YN.
Anh ta thế này là, đã đi mua quần áo cho tôi?
Lục Nguyên Đăng chu đáo đến như vậy khiến trái tim tôi càng thêm rối loạn.
Vừa nãy còn thề thốt nói hận anh ta, nhưng bởi vì một hành động nhỏ của anh ta, trái tim lại mềm nhũn ra.
Tôi có chút xem thường bản thân.
“Quà gặp mặt Herman tặng, kiểu mới nhất của YN, anh lại không mặc đồ của con gái, chỉ có thể đưa cho em.” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói.
Tôi có thể nói gì đây? May mà suy nghĩ vừa nãy của tôi chưa nói ra, nếu không, có lẽ lại bị Lục Nguyên Đăng cười nhạo tôi tự đa tình.
“Em có quần áo rồi, không cần mặc đồ đắt thế này. Dù sao mặc long bào vào cũng không giống Thái tử.” Tôi đưa bộ váy lại cho anh ấy, buồn bực nói.
Tôi ngay lập tức đứng dậy, cầm bộ quần áo mình vừa mới sấy khô được bảy tám phần liền đi về phía phòng tắm.
Anh ta một tay lôi lấy quần áo của tôi, ném thẳng chúng vào trong thùng rác.
“Quần áo còn chưa khô hẳn thì mặc cái gì mà mặc, Lục Nguyên Đăng anh lẽ nào không mua nổi quần áo cho em sao?”
“Mua gì chứ, bộ này còn không phải là tặng sao!” Tôi nói lại.
Vẻ mặt của Lục Nguyên Đăng lập tức trở nên u ám.
Rất sợ ngay cả bộ váy này anh ta cũng ném đi như vậy tôi sẽ không có quần áo để mặc, tôi cầm bộ váy đi về phía phòng tắm.
Bộ váy thật sự rất vừa người, giống như là làm theo số đo cơ thể tôi vậy. Tôi cũng không nhịn nổi muốn hoài nghi, bộ váy này thật sự là đồ Herman tặng sao?
“Ra ngoài ăn cơm.”
Lục Nguyên Đăng đưa tôi đến thẳng nhà hàng của khách sạn, vừa hay gặp phải Herman ở chỗ này.
Anh ta gọi chúng tôi qua ăn cơm, trong tình huống tình cảm nhiệt tình khó từ chối, chỉ có thể qua đó.
Lúc nhìn thấy tôi, Herman quan sát tôi từ trên xuống dưới một chút, nói: “Đây là bộ váy kiểu mới nhất của YN, mặc trên người cô rất đẹp.”
Đây không phải là bộ váy mà anh ta tặng sao? Có cần thiết phải nhấn mạnh là của YN không?
Đương nhiên, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, lặng lẽ ở đó ăn cơm.
Trong bữa ăn, Herman và tôi đã nói rất nhiều chuyện. Tôi nói hết tất cả những điều tôi có thể nói ra, mục đích chính là để lại một chút ấn tượng trong lòng anh ta. Tôi là một người có thực lực, tôi không cần thiết phải ăn cắp ý tưởng.
Tôi biết kiểu tự thể hiện bản thân như thế này rõ ràng có chút khoe khoang, nhưng cơ hội có lẽ chỉ có một lần này. Tôi nếu như không nắm lấy, có thể sẽ không có cơ hội tốt như thế này lần nữa.
Tôi cũng không đoán ra suy nghĩ của Herman, sau khi cùng Lục Nguyên Đăng ăn cơm xong liền về thẳng phòng.
Đêm nay, Lục Nguyên Đăng không động vào tôi, tôi và anh ta hoàn toàn chính là chỉ đắp chăn ngủ.
Tôi không biết anh ta ngủ được hay không, nhưng tôi không ngủ được. Trước đây ngủ cùng anh ta, thường đều là sau khi “lên giường” với anh ta xong, nhưng bây giờ, chỉ ngủ không như thế này ngược lại khiến tim tôi đập rộn lên.
“Lục Nguyên Đăng, rốt cuộc bao giờ anh mới để em đi chứ?”
Tôi khẽ nói một câu, không biết là nói cho Lục Nguyên Đăng nghe, hay là đang hỏi chính mình.
Lục Nguyên Đăng không trả lời tôi, nghe hơi thở đều đều như vậy của anh ta, đoán chừng là đã ngủ rồi.
Tôi cũng không nói gì, nhắm mắt ngủ.
Trong lúc mơ màng, dường như tôi nghe thấy Lục Nguyên Đăng nói: “Chúng ta cứ như vậy sống một đời có được hay không?”
Câu nói như thế này khiến tôi tỉnh giấc.
Nhưng tôi biết, câu nói này, không phải nói cho tôi nghe.
Anh ta còn có vợ, lời thề một đời như thế, tuyệt đối không thể nào là nói với tôi.
Chuyện tự mình đa tình, một hai lần còn có thể, nhưng quá nhiều lần thì chứng tỏ là ngu xuẩn.
Ninh Khanh, giữa ngươi và Lục Nguyên Đăng, là không có tương lai.
Tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình cuối cùng mới khiến cho trái tim nguội lạnh lại.