Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 152: Tôi không có ăn cắp




Anh ta làm sao biết được là vẫn còn?

Tôi thấy mẫu thiết kế dây thắt lưng này mặc dù rất đẹp nhưng vẫn còn thiếu sót.

Đó là chỗ nối hai bên nhìn như thiếu thứ gì đó.Chỉ là tôi thấy không tiện nói ra, nên không có mở miệng.

Bộ dáng muốn nói lại thôi đã rơi vào tầm mắt của Herman, ánh mắt anh ta như đang cổ vũ tôi nói:

“Cứ nói đi đừng ngại”.

“Tôi thất mẫu dây thắt lưng này có phải là chưa thiết kế xong không?”

Khi nói ra ý nghĩ lớn mật này thì ánh mắt của Herman lộ ra tia kinh ngạc. Ngay sau đó là niềm thương cảm sâu sắc.

“Cô nói rất đúng, mẫu dây thắt lưng này là do người con gái quan trọng nhất đời tôi thiết kế. Nhưng chưa kịp thiết kế xong thì cô ấy đã rời đi.”

Chữ “Rời đi” mà Herman nói chính là rời xa thế giới này, cũng chính là rời khỏi anh ấy, tôi cũng không tiện hỏi. Nhưng có thể từ trong mắt anh ấy mà biết được rằng, người con gái này là người mà anh ấy yêu sâu đậm.

Tôi cũng rất may mắn, bản thân đoán mò mà lại chính xác.

“Được rồi, cô về trước đi Ninh Khanh, tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với Herman.”

Lục Nguyên Đăng nhàn nhạt nói với tôi câu này, hạ lệnh tiễn khách.

What!

Đây là có ý gì!

Lúc người ta muốn đi thì lại bắt bằng được người ta ở lại bình luận về dây thắt lưng gì đó, bây giờ tôi muốn cùng Herman nói chuyện thì lại bảo tôi đi! Xem bà đây là người gì chứ, bảo đến thì đến mà bảo đi thì phải đi sao?

Tôi vô cùng tức giận, Herman ngạc nhiên, một lần nữa lại nhìn về phía tôi.

“Cô là Ninh Khanh, là Ninh Khanh mà Downey đề cử bản thảo của cô đó sao?”

Bị vướng vào vụ tranh chấp ăn cắp tác phẩm, tôi cũng không biết trong mắt anh ta nghĩ như thế nào về tôi, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu, nói:

“Chính là tôi. Anh với Lục tổng còn có chuyện phải bàn bạc, tôi cũng không nên ở đây làm ảnh hưởng đến các anh. Nhưng tôi vẫn phải nói rõ ràng là tôi không có ăn cắp.”

Nói xong lời này tôi bèn trở vào trong phòng, lấy máy sấy bắt đầu sấy quần áo.

Không lâu sau đó, liền có tiếng gõ cửa.

Chẳng phải là Lục Nguyên Đăng có chìa khóa phòng rồi sao, làm gì mà phải gõ cửa?

Tôi nghi hoặc mở cửa, người mà tôi nhìn thấy chính là cô gái mà Lục Nguyên Đăng vừa nãy dẫn vào.

“Lục tổng đâu?” Cô gái đó đi qua tôi, nhìn vào bên trong.

“Không có ở đây.” Tôi nhàn nhạt trả lời, sắc mặt khó chịu nhìn cô ta.

Còn nói Lục Ngạn Phàm yếu, không ngờ cô gái này lại nhớ mãi không quên.

“Cô nói linh tinh! Tránh ra! Vừa nãy chắc chắn Lục tổng chê tôi ăn mặc không phù hợp nên mới để tôi đi, bây giờ tôi đã thay đồ rồi, anh ấy nhất định sẽ thích cho mà xem.”

Bây giờ tôi mới để ý, trên người cô ta mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông giống tôi. Đôi chân thon dài, trắng nõn lộ ra ngoài, nửa kín nửa hở thật mê người.

Chả trách vừa nãy Lục Nguyên Đăng nói tôi quyến rũ anh ta!

Chỉ là không ngờ tới rằng, Lục Nguyên Đăng thật không may, thế mà lại không gặp được cô gái này.

Nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút vui mừng.

Tôi cười cười, chỉ về phía đại sảnh: “Anh ta ở kia, cô qua đó là gặp được.”

Nói xong, tôi bèn đóng mạnh cửa, tiếp tục sấy quần áo.

Quần áo vừa mới giặt nên vẫn còn ướt, tôi phải sấy hơn tiếng đồng hồ mới khô được chút ít.

Lục Nguyên Đăng cũng trở về, trong tay cầm một cái túi.

Hắn ta lâu như vậy mới trở về, không biết là bàn chuyện với Herman lâu, hay là làm chuyện ấy với cô gái kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy khả năng ở vế sau lớn hơn.

Nếu anh ta chạm vào người phụ nữ khác, tôi thấy rất ghê tởm. Mặc dù tôi rất rõ rằng tôi không có tư cách.

Lục Nguyên Đăng bước đến, đưa cái túi trong tay anh ta cho tôi.

“Cầm lấy”.