Lục Nguyên Đăng!
Anh dìu một người phụ nữ có thai, cẩn thận đi tới trước mặt tôi.
Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa, tôi suýt quên lần đó tôi đau bụng vào bệnh viện, cũng trông thấy hình ảnh này.
Theo trí nhớ mơ hồ của tôi, thật giống như là cùng một người.
Người đàn bà kia là ai?
Mặc kệ là ai, Lục Nguyên Đăng có thể giữ ý chút hay không. Gần đây Quý Vương Nhung quản lý anh chặt như vậy, anh còn không biết giữ ý một chút sao?
“Anh đã không muốn tiêm, vậy thì uống thuốc thôi. Nhưng uống thuốc nhất định sẽ chậm khỏi hơn đấy. Em xem gương mặt anh đẹp trai thế này, còn tưởng rằng anh mong mau khỏi hơn cơ.”
Bác sĩ kê đơn thuốc, Tống Trọng cùng tôi ra khỏi phòng khám. Lục Nguyên Đăng và người phụ nữ có thai kia cứ thế biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tống Trọng một mình đi đến quầy thuốc mua thuốc, còn tôi thì đi lên trên tầng.
Mẹ tôi nằm trong bệnh viện này, lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bà. Tôi buộc mình phải tàn nhẫn, không được mềm lòng nữa. Nhưng có rất nhiều thứ tôi vẫn không từ bỏ được.
Thời điểm đi đến phòng bệnh, tôi phát hiện giường mẹ nằm lúc trước đã đổi thành một người khác rồi. Không phải người ta bảo tình huống của mẹ cần ở lại bệnh viện theo dõi sao? Chẳng lẽ...
Không, không đâu!
Tôi lắc đầu, bước nhanh đến phòng làm việc của bác sĩ.
“Chào bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, người phụ nữ trung niên hôn mê bất tỉnh trước đây nằm giường số 224 đâu?”
“Ồ, cô hỏi bà ấy à, hôm qua bà ấy tỉnh lại rồi. Chúng tôi theo dõi một ngày, không thấy vấn đề gì nữa nên đã cho xuất viện.”
Cuối cùng lòng tôi cũng được nhẹ nhõm. May quá, mẹ không có chuyện gì.
Lo lắng của tôi là thừa.
Xác định mẹ không có chuyện gì xong, tôi đi xuống lầu, Tống Trọng cũng mua xong thuốc chuẩn bị rời đi.
Lúc lấy xe về, chúng tôi vô tình chạm mặt Lục Nguyên Đăng.
Trên ghế sau xe anh là người phụ nữ đang mang thai kia.
Không biết Lục Nguyên Đăng nhìn thấy tôi đi cùng Tống Trọng có nổi giận hay không. Dù sao lần trước tôi ở nhà Tống Trọng cả đêm, anh còn cấm cửa tôi một thời gian. Tôi chột dạ, hoàn toàn không dám nhìn anh.
Có lẽ là vì có người phụ nữ kia ở đây, Lục Nguyên Đăng không thể đến chất vấn tôi. Anh nhìn xoáy vào tôi rồi đi mất.
“Anh nói xem, sao cái anh chàng Lục Nguyên Đăng này trăng hoa vậy nhỉ, bên cạnh nhiều phụ nữ quá. Quan trọng nhất là, anh ta đã có vợ rồi.” Tôi ngoảnh sang Tống Trọng, cảm thán một câu.
Thế nhưng anh ta chỉ khẽ cười: “Có một số việc không thể nhìn bề ngoài. Nhiều khi những điều mắt thấy chưa hẳn là sự thật.”
Câu nói của Tống Trọng rất khó hiểu. Song anh ta không nói thêm gì nữa, cứ thế đưa tôi về công ty.
Sau khi cho tôi xuống ở cửa công ty, anh ta nhanh chóng rời đi với lý do là bây giờ mặt mũi đang gặp vấn đề, không thể để những cô gái thầm thương trộm nhớ anh ta trông thấy.
Tôi cũng mặc kệ anh ta, trực tiếp trở về phòng thiết kế, bắt đầu công việc.
Gần đây công việc vốn gấp, cả buổi sáng tôi chưa đi làm, vì vậy buổi chiều có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Sáu giờ, tất cả mọi người đều ra về, tôi còn đang vội vàng hoàn thành nốt bản vẽ thì Downey gọi điện thoại tới.
“Ninh Khanh, chúc mừng cô! Tổng giám đốc YN đã xem bản thiết kế rồi, ông ấy tỏ vẻ rất hài lòng! Nếu họ chấp nhận, cô có thể nhận được mười bảy tỷ tiền thù lao. Theo tôi thấy, hẳn là tám mươi, chín mươi phần trăm là được.”
Tôi khó che giấu nỗi kích động trong lòng, gần như muốn khóc lên.
Mười bảy tỷ, đồng nghĩa với tôi có thể trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng. Số tiền còn dư lại, tôi có thể mua một ngôi nhà nho nhỏ, trải qua cuộc sống mình hằng ước mơ.
Chuyện mà mình chưa bao giờ dám nghĩ đến cứ như vậy được thực hiện, tôi bỗng cảm kích Downey không lời nào tả xiết.
“Cảm ơn anh Downey, khi nào tôi mời anh ăn cơm.”
Nhận được tin vui này, tôi càng hăng say hoàn thành nốt công việc.
Vội vã vẽ xong bản vẽ, tôi tung tăng nhảy nhót trở về nhà họ Lục trong niềm hân hoan vô bờ.
“Chuyện gì mà vui vẻ thế? Chẳng lẽ có tin tức gì tốt?” Lục Nguyên Đăng hỏi tôi.
“Không có gì. Chẳng qua tâm trạng tốt thôi.” Tôi lắc đầu nói.
Tất nhiên không thể để Lục Nguyên Đăng biết chuyện này được, nếu không chẳng biết anh sẽ giở trò phá hoại gì nữa.
“Không có tin tốt nào à?” Lục Nguyên Đăng cười cười với tôi: “Nhưng, anh có tin tức tốt muốn nói cho em biết.”