Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu nhưng không dám nhận cuộc gọi.
Tôi sợ.
Nhưng nếu không nghe máy sẽ càng khả nghi hơn.
Tôi suy nghĩ một chút rồi bấm nghe.
"Alo, Ninh Khanh hả? Hôm qua, tôi phát hiện Lục Nguyên Đăng cặp kè với con ả Lôi Ân Ân kia rồi, xem tôi có xử chết ả kia không!"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đay nghiến của Quý Vương Nhung. Tôi có thể cảm nhận được cơn giận của cô ta.
"Ừ, tôi đọc tin rồi." Tôi bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng thì thấp thỏm lắm.
"Hừ, Lục Nguyên Đăng còn tưởng tôi không biết gì cơ. Tôi nhờ bên ngân hàng theo dõi lịch sử thanh toán của anh ta, anh ta tiêu gì là tôi biết ngay. Tầm chiều hôm qua, anh ta mua đồ ở tiệm trang sức, hết mười ba tỷ. Trước giờ tôi không thích trang sức, biết ngay là anh ta mua cho con hồ ly tinh nào mà. Y như rằng, tối qua bắt tận mặt anh ta đi với con ả Lôi Ân Ân ấy. Mà con ả ấy còn đang đeo trang sức mua ở tiệm kia chứ!"
Tôi rất bất ngờ vì hành động của Quý Vương Nhung. Không ngờ cô ta lại theo dõi Lục Nguyên Đăng sát sao như thế.
Hôm qua người đi mua đồ cùng Lục Nguyên Đăng là tôi, nếu bị Quý Vương Nhung biết thì cô ta sẽ xử lý tôi thế nào nhỉ?
Mà giờ cô ta định xử lý Lôi Ân Ân thế nào?
"Vậy cô định làm thế nào?" Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi cô ta.
Phải hỏi rõ một chút, coi như lấy kinh nghiệm để xử lý sau này.
"Còn sao nữa, đương nhiên là phải chơi chết con ả đó rồi. Tôi sẽ làm ả ta thân bại danh liệt, còn phải khiến ả sống không được chết không xong!"
Tôi đổ mô hôi lạnh.
Quý Vương Nhung bị bệnh tâm thần, không giống người thường, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Cô đừng kích động quá, giờ cô ta đã thảm lắm rồi." Tôi khuyên cô ta.
Một ngôi sao vốn đã chẳng hot, lại còn cặp kè với người đã có vợ, vậy đã đủ hủy hoại con đường làm người nổi tiếng của cô ta.
"Việc này cô không cần lo. Tôi chỉ kể cho cô biết vậy thôi, nếu cô thấy Lục Nguyên Đăng có quan hệ không bình thường với ả đàn bà nào thì phải nói cho tôi ngay đấy. Tôi nghĩ bên cạnh anh ta không chỉ có một ả tình nhân vậy đâu, dù sao anh ta xuất sắc thế kia mà, chắc chắn không chỉ có một người muốn bò lên giường anh ta."
Đúng rồi, người cô đang nói chuyện cùng cũng là một trong số đó đấy.
Nhưng tôi không giống những người phụ nữ kia, các cô ấy tự nguyện, còn tôi thì bị ép buộc.
Tôi không biết, nếu tôi nói vậy thì Quý Vương Nhung có chịu bỏ qua cho tôi không.
"Được rồi, tôi sẽ chú ý. Vậy nhé, tôi làm việc tiếp đây."
Tôi nói xong thì cúp máy luôn, trong lòng ngổn ngang trăm mối suy nghĩ.
Tôi thấy áy náy với Quý Vương Nhung, cô ta tin tưởng tôi đến như thế, mà tôi lại chính là kẻ làm tổn thương cô ta.
Vì vậy, tôi nhất định phải mau chóng rời xa Lục Nguyên Đăng. Có vậy mới tốt cho tất cả mọi người.
Buổi chiều, Downey đến công ty. Vẻ ngoài anh tuấn và khí chất xuất chúng khiến mọi người trầm trồ.
Mà tôi phát hiện, Thẩm Ninh nhìn Downey có vẻ khá ngượng ngùng.
Tôi chưa từng thấy vẻ mặt ấy ở cô ta, cho dù khi cô ta đối mặt với Tống Trọng cũng không thấy biểu cảm "thiếu nữ động lòng" này bao giờ.
Nhưng cũng không kỳ lạ cho lắm, với tính cách thanh cao của Thẩm Ninh, người cô ta thích ắt phải là nhân tài kiệt xuất trong giới. Mà Downey thì hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô ta.
Downey đi thẳng đến thang máy, tới văn phòng của Tống Trọng.
Sau đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông.
Tôi lên tầng trong ánh mắt căm thù của mọi người.
Tôi tiện mang theo bản vẽ chocker của mình.
Downey nhận bản vẽ rồi gật đầu liên tục, anh ta có vẻ hài lòng lắm.
"Tống Trọng này, tôi cảm thấy Ninh Khanh rất có năng khiếu, tôi sẽ giao bản thiết kế này cho bên YN với danh nghĩa cá nhân, xem họ sẽ ra giá bao nhiêu để mua thiết kế này."
YN?
Thương hiệu xa xỉ nổi tiếng trên thế giới ư?
Nếu thật sự có cơ hội này, vậy thù lao hẳn sẽ rất cao.
"Cảm ơn anh, Downey." Tôi chân thành cảm ơn anh ta.
Downey lắc đầu, "Không cảm ơn suông thế được đâu nhé."
Tôi giật mình.
Vậy còn muốn sao nữa? Lấy thân báo đáp à?