“Không thể!”
Tôi ngắt lời cô ấy.
“Tớ còn chưa nói hết mà, tại sao cậu lại trực tiếp bác bỏ như thế chứ?” Tinh Tinh nói ở đầu dây bên kia.
“Tớ biết là cậu muốn nói gì, cậu muốn nói là Lục Nguyên Đăng thích tớ. Dùng đầu gố nghĩ cũng biết là chuyện này không thể nào. Tớ làm sao mà bằng với vợ anh ta được chứ, hơn nữa thái độ anh ta đối với tớ tồi tệ vô cùng. Hoàn toàn coi tớ thành công cụ để trút dục vọng. Tất cả những hành vi của anh ta chỉ là vì ham muốn chiếm hữu của anh ta quá cao mà thôi, không cho phép người khác cắm sừng anh ta. Thế nên dù anh ta có thích một con lợn đi chăng nữa cũng sẽ không thích tớ.”Tôi vừa nói xong, Tinh Tinh ở đầu dây bên kia đã không nhịn được cười.
“Chỉ có cậu mới so mình như một con lợn thôi.”
“Sống còn thua con lợn ấy, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn thì có gì không tốt.” Tôi bĩu môi nói.
Nghĩ lại cuộc sống gần đây, từ sau khi kết hôn tôi vẫn luôn rất mệt mỏi. Có lúc tôi thật sự không muốn nghĩ gì cả, làm một thứ sinh vật đẳng cấp thấp cũng được.
“Cậu dẹp, cậu có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ cuộc sống làm chim hoàng yến không? Được người ta nuôi dưỡng trong lồng, ăn ngon mặc đẹp, lúc nào vui đi mua sắm, không vui lại càng phải đi mua sắm, còn không phải đi làm, mỗi ngày chỉ làm sao trang điểm thật đẹp, không cần nghĩ đến những việc gì khác. Bây giờ Lục Nguyên Đăng không ép cậu trả tiền, cậu còn không biết hưởng thụ đi à.”
“Mỗi người có ý chí khác nhau. Tớ không muốn ngày nào cũng phải xem sắc mặt người ta mà sống, đợi tớ kiếm được đủ tiền rồi, tớ sẽ rời khỏi Lục Nguyên Đăng ngay lập tức, một khắc cũng không ở lại.” Tôi kiên định nói.
Có trời mới biết tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này đến thế nào.
“Nếu như đã ghét anh ta như vậy, cậu thiếu nợ anh ta, tớ giúp cậu trả là được, dù sao Cổ Duyên cũng không thiếu tiền.” Tinh Tinh nói.
Tôi lại lắc đầu, đáp, “Đây không phải là một con số nhỏ đâu, tớ làm sao có thể vay cậu được. Hơn nữa, còn không phải tiền của cậu, đó là tiền của Cổ Duyên.”
Dỡ được tảng đá áp lực khổng lồ trong lòng xuống, tôi nói với Tinh Tinh: “Thôi được rồi, không nói những cái này nữa. Bây giờ tớ muốn biết làm sao ra khỏi căn phòng này. Cái tên Lục Nguyên Đăng thần kinh này nhốt tớ trong phòng rồi.”
“Trèo cửa sổ đi, dù sao đây cũng là tầng hai, không chết được đâu.”
“Ờ không chết được đâu, chỉ tàn thôi.”
Nghĩ đến cảnh Mạc Hân và Phương Uyên bị quăng hết lần này đến lần khác khỏi cửa sổ, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì cậu cứ đánh một giấc đi, dù sao Lục Nguyên Đăng sớm muộn gì cũng sẽ thả cậu ra thôi. Tớ còn có việc, phải đi ra ngoài một chuyến, thế nhé, bye.”
“Sao cậu biết là sớm muộn sẽ…”
Tinh Tinh ngắt kết nối, tôi hậm hực bỏ điện thoại xuống, nằm lỳ trên giường.
Ngủ một giấc đến trưa, tôi cảm thấy hơi đói. Nhớ ra trong phòng còn không ít đồ ăn vặt, tôi liền lấy ra bắt đầu nhét đầy bụng.
Một ngụm sữa chua, một miếng bánh quy, cảm giác cũng không tồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên làm tôi giật mình, ngụm sữa chua vẫn mắc kẹt ở họng làm tôi ho khù khụ.
“Mở cửa ra.”
Giọng của Lục Nguyên Đăng.
Trước kia tôi ngoan ngoãn không ra ngoài, dứt khoát khóa luôn cửa từ bên trong. Để tránh lúc ăn lại bị Lục Nguyên Đăng thình lình bắt được. Không ngờ được vẫn bị sặc.
Khó khăn lắm mới đỡ, tôi hạ giọng nói với người đang đứng ngoài.
“Ăn cơm đi.”
Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
“Không ăn, chết đói thì thôi.”
Vùa nói tôi vừa gặm một bao mì sống.
Gã này có bệnh gì không đấy, vừa muốn trừng phạt tôi, vừa muốn cho tôi ăn.
Cái loại người buồn vui thất thường này, bà đây không hầu được!
“Đừng càn quấy nữa, mở cửa ra.” Lục Nguyên Đăng nói tiếp, lần này giọng còn trầm hơn cả lần trước.
Với tính khí của anh ta, có khi tôi mà không mở cửa, anh ta sẽ trực tiếp phá cửa xông vào lắm. Cái cửa đang yên đang lành, tôi không muốn nó bị làm hỏng đâu.
Sau khi giấu sạch đồ đang ăn đi, tôi đi mới bước đến mở cửa.
“Em đang làm gì thế?” Lục Nguyên Đăng nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
“Bế quan mà, còn có thể làm gì được nữa? Không phải anh bảo em kiểm điểm à, em đang ngoan ngoãn kiểm điểm đây.” Tôi bĩu môi, hừ lạnh nói.
Anh cười khẽ, đưa tay khẽ lau khóe môi tôi, “Thế cái gì dính trên mép em đây?”