Trong không khí là sự yên tĩnh kỳ dị đến mức tuyệt vọng.
Nhìn thấy gương mặt âm trầm của Lục Nguyên Đăng, ngay đến thở tôi cũng không dám.
Một lúc lâu sau, tôi mới lắp bắp nói, “Nếu như en nói là em không cố ý, anh có tin không?”
Tôi biết bây giờ trông mình rất nhu nhược, nhưng nếu như lúc này tôi mà không nhu nhược nhún nhường, tôi cảm thấy mình sẽ chết vô cùng thảm.
“Em thấy sao?”
Anh cười lạnh nói, giọng điệu lạnh lùng khiến tôi sợ hãi.
Vốn dĩ tôi đã chọc giận Lục Nguyên Đăng, bây giờ còn tát cho anh một cái, thế chẳng phải là đang đi tìm chết?
“Vậy thì… hay là anh đánh lại em đi.” Nói rồi tôi nhắm mắt, đưa mặt ra đợi cái tát phẫn nộ của anh giáng xuống.
Nhưng đợi rất lâu rồi mà cảm giác đau rát trong tưởng tượng vẫn không đến.
Tôi thấp thỏm mở mắt ra, đối diện là đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Nguyên Đăng.
Sợ, thật đáng sợ.
Nhưng đồng thời trong lòng tôi cũng có một ảo tưởng, có khi nào anh sẽ vì chuyện này mà nổi trận lôi đình sau đó đuổi tôi ra ngoài không?
Rất đáng tiếc, Lục Nguyên Đăng nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, sau đó đạp tung cửa đi ra ngoài.
Trước lúc đi anh còn lạnh lùng quăng cho tôi một câu.
“Em ở trong này tự kiểm điểm lại bản thân đi.”
Kiểm điểm? Tôi cần kiểm điểm cái gì?
Tôi đánh anh một cái, cùng lắm thì anh đánh lại tôi là được rồi. Mà nhiều lắm thì anh đánh chết tôi, đánh rớt mấy cái răng là xong thôi.
Tôi đuổi theo định mở cửa chạy đi hỏi Lục Nguyên Đăng cho rõ ràng. Nhưng thử mấy lần đều không mở được cửa.
Đáng chết, không phải là anh định nhốt tôi trong này chứ?
“Lục Nguyên Đăng, anh mở cửa ra!”
“Anh thả em ra, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!”
Không có tiếng trả lời.
“Anh nhốt em trong này làm cái gì, có bản lĩnh thì chúng ta hai mặt một lời, nói cho rõ ràng! Anh thả em ra! Thả em ra!”
Tôi có thể cảm nhận được Lục Nguyên Đăng đang đứng ở ngoài cửa, bởi vì tôi không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Nhưng dù tôi có nói gì anh cũng không đáp lại tôi.
Tôi thật sự rất cáu, hét lên với anh qua cánh cửa: “Lục Nguyên Đăng, anh làm thế này là giam giữ người bất hợp pháp, là phạm pháp đấy! Em muốn đi kiện anh, em muốn kiện anh!”
Lúc này cuối cùng thì đằng sau cánh cửa cũng có động tĩnh.
Tiếng bước chân xa dần, chắc Lục Nguyên Đăng đã đi xuống nhà.
Mẹ nó, tên Lục Nguyên Đăng khốn khiếp này!
Tôi tức đến mức đá cái cửa vài phát, nhưng sau khi đá được hai cái thì đau quá không chịu được đành thôi.
Mẹ nó chứ, cái gã này nhỏ mọn thật, lòng dạ chắc chẳng to hơn được cái lỗ kim.
Biết rằng phản kháng vô dụng, tôi dứt khoát nằm lên giường nghịch điện thoại.
Vào Facebook, đăng status.
“Có một vài gã đàn ông thật sự là không thể nói lý được. Nói lý với anh ta anh ta không nghe, quả thật là còn ngang ngược vô lý hơn cả phụ nữ.”Tôi biết Lục Nguyên Đăng sẽ nhìn thấy cái status này, cũng chẳng sao cả. Dù sao tôi đăng lên cũng là để cho anh thấy.
Nếu như không có người chỉ ra thì anh sẽ không biết bản thân mình có vấn đề.
Lục Nguyên Đăng không bình luận gì dưới status của tôi cả, nhưng Tinh Tinh lại nhanh chóng bình luận.
“Cậu nói đúng lắm. Giờ đàn ông còn khó chiều hơn cả phụ nữ.”
Nhìn thấy câu này của Tinh Tinh, tôi liền biết là cô ấy có chuyện, liền vội vàng nhắn tin Zalo cho cô ấy, hỏi tình hình ra làm sao.
“Sao thế? Ai lại chọc giận tổ tông cậu vậy?”
“Còn ai vào đây nữa, chính là tên khốn khiếp Cổ Duyên đó! Chẳng qua là tớ chỉ cười với cậu giao hàng đẹp trai tí thôi, khen một câu cậu tốt quá, mà anh ta như thể phát điên lên gọi điện mắng vốn người ta với chủ cửa hàng, bảo anh ta quấy rầy tớ, hại người ta mất việc. Thế mà còn tỏ ra vẻ đương nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là hối lỗi cả.”
Cô ấy trả lời ngay lập tức.
Hơn nữa còn là phàn nàn một đống thế này, hoàn toàn có thể nhìn ra Tô Tinh Tinh đang bất mãn với Cổ Duyên như thế nào. Tình huống này khá tương tự tình huống của tôi và Lục Nguyên Đăng. Quả nhiên đầu óc đàn ông bây giờ thật khó hiểu.
Sau khi phàn nàn xong, cô ấy hỏi tôi cái status của tôi rốt cục có ý gì.
Tôi liền gọi luôn video call cho cô ấy, nói hết hành động thần kinh của Lục Nguyên Đăng cho cô ấy nghe. Đương nhiên là cắt giảm hết các tình tiết biến thái thô bỉ. Cho dù là người bạn thân thiết như Tinh Tinh, tôi vẫn khó mà kể hết toàn bộ mọi chuyện.
Tôi khác với Tinh Tinh, cô ấy là kiểu người cái gì cũng nói được, mà tôi thì phải nghĩ thật kỹ rồi mới nói. Bằng không thì mãi cho đến bây giờ chuyện Mạc Hân bất lực cô ấy cũng không biết.
“KhanhKhanhà, Cổ Duyên làm thế với tớ là vì thích tớ mới ghen như thế. Cậu nói, có phải Lục Nguyên Đăng cũng…”