Tôi mở mắt ra nhìn, thấy đúng là chiếc du thuyền đang đi về phía bên này.
Tất cả mọi người đều đứng lên, đi về phía đó.
Tôi cũng muốn đứng lên nhưng cả người mềm nhũn, kiệt sức.
“Anh cõng em nhé.”
Tống Trọng nói xong liền quỳ xuống cõng tôi.
Ánh mắt tôi bất giác liếc về phía Lục Nguyên Đăng, dường như không có dao động gì.
Du thuyền dừng lại bên bờ, chúng tôi lên thuyền nhanh chóng trở về bến tàu.
Cuối cùng cũng coi như là không có nguy hiểm. May mà không phải ở lại đảo hoang mười ngày nửa tháng giống với tưởng tượng của tôi.
“Anh đưa em đến bệnh viện nhé.”
Sau khi lên bờ, Tống Trọng nói với tôi.
Tôi lắc đầu.
Theo như tôi thấy, sốt thôi đâu cần phải đến bệnh viện. Sau khi về nhà uống thuốc, lấy nước lạnh chườm đợi hạ sốt là được.
“Không đến bệnh viện thì em định đi đâu?”
Nghe Tống Trọng nói vậy tôi chợt ngẩn ra.
Đúng thế, tôi có thể đi đâu được nữa đây? Có Quý Vương Nhung ở đây, có lẽ cô ấy sẽ muốn về nhà với Lục Nguyên Đăng.
“Thôi vậy, anh đến nhà em chăm sóc em một đêm vậy.”
Tống Trọng biết nỗi khổ của tôi, nói khẽ.
Quý Vương Nhung đứng bên cạnh cười khẽ trêu chọc.
“Không ngờ kẻ lãng tử tình trường như tổng giám đốc Tống lại có lúc dịu dàng quan tâm thế, từ trước đến nay chỉ thấy con gái vây quanh anh chứ chưa bao giờ nghe thấy anh quan tâm chăm sóc đến cô gái nào.”
“Vậy cũng xem đó là người con gái như thế nào. Kiểu như Ninh Khanh thì cô ấy đáng được đối xử tốt.” Tống Trọng thản nhiên nói, mở cửa xe ô tô ấn tôi ngồi vào ghế phụ, nói với bọn họ: “Chúng tôi đi trước đây, hai vị cứ từ từ mà ngọt ngào với nhau.
Mỗi câu mỗi chữ của Tống Trọng đều như một mũi kim sắc bén đâm vào tim tôi.
Tôi có thể cảm giác được Lục Nguyên Đăng đang nhìn tôi, nhưng ngay đến dũng khí nhìn ra ngoài một lần thôi tôi cũng không có.
Tống Trọng lái xe đưa tôi về nhà anh ta, tôi uống thuốc xong liền nằm trên giường, cả một đêm, anh ta thay khăn chườm cho tôi vài lần liền, thức trắng.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi đã khỏe như vâm.
Hình như ngửi thấy mùi đồ ăn, tôi đi dép ra phòng bếp xem, liền nhìn thấy Tống Trọng đang nấu cháo.
“Em tỉnh rồi à, khỏe lên tí nào chưa?” Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ta quay lại hỏi.
“Em không sao.” Tôi trả lời anh ta, bước lên phía trước một bước xem anh ta đang nấu cháo gì mà lại thơm thế.
Anh ta cười cười, quấy nồi cháo nói: “Anh nấu cháo nấm thịt. Em yên tâm, anh khác với Lục Nguyên Đăng, tuy rằng anh không biết nấu cơm nhưng ít nhất thì cũng không làm khê nồi cháo.”
“Cám ơn anh, Tống Trọng.” Tôi cảm kích nhìn anh ta, chân thành nói.
“Chúng ta là bạn bè, em ốm, anh chăm sóc em là chuyện nên làm. Sao phải khách khí thế, lại còn cám ơn anh nữa.”
Tôi lắc đầu nói, “Em cám ơn không chỉ vì anh chăm sóc tôi, còn cả chuyện anh giải vây giúp em nữa. Nếu như không có anh em thật sự không dám đảm bảo mình sẽ không để lộ điều gì trước mặt Quý Vương Nhung.”
Tống Trọng đặt cái muỗng trong tay xuống, quay sang nhìn tôi, “Thật ra là lỗi của anh, anh không ngờ được Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung lại đi cùng. Từ trước đến giờ chưa thấy anh ta đưa cô ta theo trong bất kì các bữa tiệc công khai nào.”
Những gì Tống Trọng nói khiến tôi kinh ngạc. Lục Nguyên Đăng chưa bao giờ công khai đi cùng Quý Vương Nhung trong các bữa tiệc sự kiện, là bởi vì tâm lý của cô ta có vấn đề sao?
Tôi không hỏi nhiều, chuyện giữa bọn họ dù tôi có tò mò nhưng cũng không muốn biết.
“Điện thoại của em anh đã sạc đầy rồi. Cũng chuẩn bị cho em một bộ quần áo khác để thay rồi.” Tống Trọng vừa nói vừa múc cháo ra bát.
Thay quần áo ăn sáng xong, tôi bật điện thoại lên.
Vừa mới bật điện thoại lên, tin nhắn của Lục Nguyên Đăng đã đến.
“Anh cho em 20 phút, lập tức quay về cho anh.”
Nếu bắt xe từ đây về cũng cần nửa tiếng đồng hồ, hai mươi phút làm sao mà đủ?
Cái gã Lục Nguyên Đăng này đừng có độc đoán như thế được không?
Xem kĩ lại thời gian nhận tin nhắn thì là lúc 3:40 chiều hôm qua.
Chắc lúc đó tôi đã đến nhà Tống Trọng.