Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 123: Lục nguyên đăng, anh mau quay lại đây




Xong rồi!

Không phải lại sắp có bão đến nữa đấy chứ?

Lúc này Lục Nguyên Đăng không thể ra đó được, thực sự là quá nguy hiểm!’

Thậm chí tôi còn không kịp suy nghĩ đã hét to về phía anh ấy vừa nhảy xuống, “Nguy hiếm lắm, Lục Nguyên Đăng anh mau quay lại đây! Lục Nguyên Đăng!”

Trong biển không có bất kỳ lời đáp trả nào, tôi lo sốt vó, chỉ sợ Lục Nguyên Đăng sẽ xảy ra chuyện.

“Ninh Khanh.”

Tống Trọng kéo áo tôi, nhỏ tiếng gọi tên tôi.

“Đừng có kéo tôi.” Tôi mất kiên nhẫn nói, quay ra tiếp tục gọi Lục Nguyên Đăng.

Chỉ cần một giây anh chưa trả lời tôi, tôi cũng sẽ không yên tâm.

“Lục…”

“Nguyên Đăng!”

Bên tai vang lên tiếng gọi sốt sắng của Quý Vương Nhung, tôi giật mình bừng tỉnh.

Vừa nãy tôi vừa làm gì vậy?

Tôi đứng trước mặt Quý Vương Nhung gọi tên Lục Nguyên Đăng với dáng vẻ lo lắng như vậy, có khác gì sợ cô ta không biết được quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng?

Tôi cuối cùng cũng nhận ra vừa nãy tại sao Tống Trọng lại kéo áo tôi.

Dường như Quý Vương Nhung cũng đang quá lo lắng cho Lục Nguyên Đăng nên không để ý đến sự bất thường của tôi.

“Nguyên Đăng, Nguyên Đăng anh mau về đây, sắp bão đến nơi rồi, mau về đi!”

Tôi không dám gọi, chỉ đành sốt ruột nhìn chăm chăm vào mặt biển.

Ngoài xa chỉ có tiếng sóng biển ì oạp vỗ không ngừng.

“Anh không sao.”

Đột nhiên giọng nói của Lục Nguyên Đăng vang lên, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cúi xuống nhìn, anh đã leo lên bờ.

“Cũng may là anh không sao, thật đúng là làm em sợ chết khiếp.”

Không để tâm đến trên người anh vẫn còn ướt, Quý Vương Nhung chạy đến ôm chầm lấy anh, cả người không kìm được mà run lên.

“Vừa nãy hình như anh nghe thấy người khác gọi tên anh.”

Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói một câu, ánh mắt anh hướng về phía tôi.

Tôi chột dạ, ngại ngùng giải thích, “Tôi tưởng là ngài Lục vì dạ dày tôi không tốt nên mới bơi qua đó để lái thuyền lại đây cho nên khó tránh khỏi có hơi sốt ruột.”

“Vì cô?” Lục Nguyên Đăng buông Quý Vương Nhung ra, nhướng mày nhìn về phía tôi, khẽ nói, “Cô Ninh có hơi đề cao mình quá rồi đấy.”

Câu này không khác gì một cái tát vào mặt tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổ.

“Tôi cũng tưởng là giám đốc Lục vì Ninh Khanh nên mới làm vậy, dù sao thì giám đốc Lục cũng rất biết thương hương tiếc ngọc mà.”

Câu này ít nhiều gì cũng giải tỏa được bầu không khí ngượng ngập, tôi cảm kích nhìn Tống Trọng một cái, cười một cái miễn cưỡng với anh ta.

“Thương hương tiếc ngọc nhưng tôi càng tiếc cái mạng hơn. Sống vẫn tốt hơn.”

Câu này của Lục Nguyên Đăng tôi luôn ghi nhớ trong lòng, thế nên lúc sự việc kia xảy ra tôi mới hoảng loạn đến vậy.

Giông bão chưa đến, chúng tôi tìm được một gốc cây to, trú dưới tán cây.

Dù sao mùa này cũng không có sấm, không đến mức bị sét đánh chết.

Nhưng mà dạ dày của tôi càng lúc càng khó chịu.

Vốn dĩ trong kỳ kinh nguyệt sức khỏe tôi đã khá yếu rồi, hôm qua còn đội mưa, ngủ ngoài trời, đầu óc đã nặng, cộng thêm đau dạ dày, tôi cảm giác mình sắp chết đến nơi.

“Tống Trọng, em khó chịu quá, anh để em dựa nhờ một chút.”

Tôi ấn mạnh lên dạ dày của mình, cả người mềm nhũn ngã vào người Tống Trọng.

“Em thế này chắc chắn là không được, không biết lúc nào mới rời khỏi đây được, trước khi bão đến tìm thứ gì đó ăn cho chắc bụng đã.”

Tống Trọng nói vậy rồi đứng lên. Ngay sau đó, tôi vốn dĩ đang dựa vào vai Tống Trọng bất giác ngả về phía Lục Nguyên Đăng.

“Tôi cần một người nữa giúp đỡ, nhưng cũng không thể để hai người phụ nữ lại đây được. Thế này đi, Lục Nguyên Đăng anh ở lại trông Ninh Khanh, cô Quý đi theo tôi tìm đồ ăn.”

Tống Trọng đề nghị, mọi người đều không phản đối. Quý Vương Nhung đi theo anh ta, để lại tôi đang dựa vào vai Lục Nguyên Đăng, muốn đứng dậy cũng chẳng còn sức.

Tôi cảm thấy có thể là tôi đã lên cơn sốt rồi, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khiến tôi rất khó chịu, trạng thái nửa mơ nửa tỉnh đó kéo dài rất lâu.

“Lục Nguyên Đăng.”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi gọi tên anh.

“Hừm.” Người đàn ông đó lười biếng trả lời.

“Em lạnh quá.” Tôi mệt nhọc nói, bàn tay túm chặt lấy góc áo anh.

Con người ta trong lúc đau ốm thường đặc biệt yếu đuối. Mà những lúc yếu đuối ấy thường muốn túm chặt lấy cái gì đó.

Tôi biết Lục Nguyên Đăng không có ý nghĩa gì với tôi nữa, nhưng trong giờ phút này tôi không muốn buông tay ra.

Lục Nguyên Đăng không nói gì, ngay giây sau vòng tay ấm áp của anh đã ôm siết lấy tôi.