Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 122: Không nhịn được dù một đêm




Khó khăn lắm mới tìm được một bãi đất trống, chúng tôi dừng chân nghỉ lại.

Xung quanh là tiếng gió gào thét cùng với tiếng mưa ào ào trút xuống mặt biển đầy vang dội.

Trên đảo hoang căn bản không có tín hiệu, di động cũng hết pin, mọi người đều đứng đó hai mắt nhìn nhau, đợi trận bão này đi qua.

“Đúng rồi, các anh mang theo những thứ gì, có mang đồ để che mưa không?” Tôi quay sang nhìn hai người đàn ông phía đối diện.

Vẻ mặt của cả hai đều ngẩn ra.

Thế là cả hai đều không mang?

“Vậy rốt cuộc là hai người mang theo những thứ gì vậy?”

Tôi đứng dậy, cầm lấy túi trong tay bọn họ.

Xem trong túi của Lục Nguyên Đăng có một bộ âu phục, hai cái túi ngủ. Còn của Tống Trọng lại là một cái máy chơi game, một cái Ipad, một bộ âu phục và một cái túi ngủ.

“Mang những thứ này đến đây thì có ích gì? Để mấy người mang những thứ cần thiết đi thôi, sao mấy người toàn mang những thứ gì thế này?” Tôi lườm Tống Trọng, thật sự là không biết nên khóc hay nên cười.

“Máy chơi game với Ipad mang đi để giải trí. Túi ngủ mang đi để đề phòng lỡ như phải ngủ ngoài trời thì dùng. Còn về phần âu phục ấy à, ngày nào anh cũng phải thay quần áo, không thay là chết đấy.” Tống Trọng nói với vẻ đương nhiên.

Khỏi phải nói, bộ âu phục của Lục Nguyên Đăng cũng có tác dụng tương tự.

Tôi thật đúng là phục hai tên này! Đúng lúc quan trọng lại chẳng được cái tác dụng khỉ gì!

“Chúng ta ngủ bằng túi ngủ vậy, mưa to quá.” Quý Vương Nhung nói với vẻ hơi sốt ruột.

Một tay cô ta vẫn đang giơ lên che mưa, nhưng không che được hết đầu chỉ che được phần mặt. Tôi nghĩ, chắc chắn cô ta sợ lớp trang điểm bị nước mưa làm nhòe khiến Lục Nguyên Đăng nhìn thấy.

Quả nhiên, khi con gái đứng trước mặt người mình thích thì ngay đến bản thân mình cũng không để ý. Trước kia khi mới yêu Mạc Hân tôi cũng vậy. Cũng may, bây giờ tôi đã thoát ra khỏi cái lồng giam đó.

Túi ngủ là loại chống thấm nước cho nên ngủ trong túi ngủ là lựa chọn tốt nhất.

May là hai cái tên này còn biết đường mang theo túi ngủ đấy!

Chúng tôi chui vào túi ngủ, cho đến tận khi trời tối, cơn bão ngoài kia vẫn chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng lại, cây cối xung quanh bị thổi tung nghiêng ngả, mưa cũng càng lúc càng nặng hạt.

Chúng tôi đều rất đói nhưng mưa to như vậy không thể làm gì để ăn được, đành co mình lại rúc trong túi ngủ cả một đêm.

Đến lúc tỉnh lại trời đã sáng, mưa cũng đã ngừng.

Tôi chui ra khỏi túi ngủ, cảm thấy đầu óc nặng trịch, chắc là do đói đây mà.

Tối hôm qua trước khi chui vào trong túi ngủ, tôi nhét chỗ thịt đó vào trong túi ngủ, ủ cả đêm chắc nó cũng thiu rồi.

Đám Lục Nguyên Đăng vẫn chưa dậy, tôi nhìn về phía túi ngủ của bọn họ, lại phát hiện ra thế mà túi ngủ của Quý Vương Nhung trống không, mà túi ngủ của Lục Nguyên Đăng lại phồng to một cách kỳ lạ.

Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ?

Dù là một đêm cũng không nhịn được sao? Còn phải ngủ cùng nhau?

Nếu như Lục Nguyên Đăng đã yêu thích vợ mình đến thế tại sao còn tìm đến tôi? Chẳng lẽ đàn ông tên nào cũng như nhau, vợ không bằng tình nhân, mà tình nhân chẳng bằng vụng trộm?

Tôi càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt, liền dứt khoát đi sang bên đó đá đá cái túi ngủ.

“Dậy đi, định sống trên đảo hoang cả đời nữa hay sao?”

Cái túi ngủ nhanh chóng được mở ra từ bên trong, Quý Vương Nhung đi ra trước nhìn thấy tôi có vẻ ngại ngại.

Vẻ mặt của Lục Nguyên Đăng thản nhiên, tôi đã chẳng thấy lạ nữa rồi.

“Tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu.”

Tống Trọng ngáp một cái, chui ra khỏi túi ngủ.

“Mau đi thôi, những đồ tôi mang theo không ăn được nữa rồi, sắp đói chết rồi đây này.”

Nhìn thấy Tống Trọng và Lục Nguyên Đăng đã thay xong quần áo, quả nhiên là một bộ âu phục khác hôm qua.

Tôi đúng là cạn lời với hai người bọn họ. Có khi sau này mà gặp được động đất thì phản ứng đầu tiên của bọn họ chắc là đi chọn mấy bộ quần áo khác mất.

Chúng tôi đi về phía bờ biền, còn chưa đến nơi đã phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng.

Cơn bão tối hôm qua đã đẩy thuyền của chúng tôi ra tận giữa biển, hiện tại đang cách chúng tôi khoảng 1 -2km.

“Anh mau gọi điện cho cứu hộ đi, bảo họ lái thuyền đến đây.” Tôi nói với Tống Trọng.

Anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, đáp: “Em nghĩ ở đây có sóng điện thoại cho em gọi à?”

Dạ dày mà tốt thì nhịn đói một hai ngày chưa chết được, nhưng nếu có bệnh về dạ dày thì cơn đau dạ dày thật sự là không thể chịu nổi.

“Để tôi bơi ra đó lái thuyền về đây.” Người lên tiếng là Lục Nguyên Đăng.

Vừa dứt lời anh đã nhảy xuống biển.

Đúng vào lúc này tôi lại nghe thấy tiếng còi báo động trên thuyền vang lên.