Nếu anh đã nói tôi không cần phải vào bếp thì tôi cũng không dám đi cùng, chỉ có thể ngồi chờ với hai người kia.
Khoảng một tiếng sau, Lục Nguyên Đăng bưng một nồi cháo ra.
Cháo trắng, mà dưới đáy nồi còn bị khê.
“Khó khăn lắm tôi mới được ra biển chơi, anh lại cho tôi ăn thứ này?” Tống Trọng nhìn nồi cháo ngán ngẩm nói.
Lục Nguyên Đăng nấu cháo tôi đã từng ăn rồi, nhưng không ngờ lần thứ nhất nấu khê, lần thứ hai cũng khê.
Đúng là một tay vụng về.
“Muốn ăn thì ăn, không thì nhịn đói đi.”
Lục Nguyên Đăng mặt mày sa sầm lạnh nhạt nói.
“Tôi ăn.” Quý Vương Nhung vui vẻ cầm lấy bát cháo.
Cô ta nâng bát cháo lên chậm rãi ăn với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Có thể nhìn ra cô ta rất yêu Lục Nguyên Đăng, anh nấu dở thế mà cô ta vẫn tâng bốc được.
“Anh đi xuống bếp xem có gì ăn không, còn em?” Tống Trọng nói với tôi.
“Em cũng đói rồi.”Tôi bĩu môi.
Quý Vương Nhung nể mặt nhưng tôi không muốn, nể xong cái bụng tôi còn đáng thương hơn.
May mà Tống Trọng tìm được hai cái bánh bao, anh ấy đưa tôi một cái vừa ăn vừa cảm khái, “Xem ra trên tàu không thể không có phục vụ, ít nhất cũng phải có một đầu bếp, lỡ không ai biết nấu thì nhịn đói hết à.”
Lục Nguyên Đăng đứng tần ngần nhìn nồi cháo, có lẽ đang do dự có nên ăn không.
Anh rất kỹ tính, đồ tôi không ăn được có lẽ anh cũng không nuốt nổi.
Tôi nhìn bánh bao trong tay rồi bẻ một nửa đưa cho anh.
“Lục Tổng, hay anh ăn miếng bánh bao đi.”
Lục Nguyên Đăng liếc tôi lạnh lùng nói: “Tôi không ăn đồ người khác ăn dở.”
What?
Tôi có nghe nhầm không?
Tối qua còn cướp miếng thịt trong miệng tôi ăn ngon lành, giờ lại nói không ăn đồ ăn người khác ăn dở, mặt anh dày như tường thành luôn rồi.
“Thế anh ăn cháo đi, ngoài việc bị khê ra thì em thấy cũng khá ngon đó.”
Quý Vương Nhung nói xong bưng một bát cho anh.
Lục Nguyên Đăng nhíu mày, miễn cưỡng cầm lấy muỗng.
Anh ấy thật sự không muốn ăn.
Đáng đời! Anh chảnh tiếp đi, cho bánh bao thì không ăn, thế thì cứ húp cháo của anh đi nhá.
Lúc này tàu bỗng vang lên tiếng còi báo động, mọi người lập tức đứng lên.
Tống Trọng cầm điện thoại gọi đi.
“Sao thế.”
“Ông chủ, trên biển một tiếng nữa sẽ có bão, giờ quay đầu không kịp rồi, tiếp tục đi thì chắc chắn sẽ dính bão, rất nguy hiểm. Vì an toàn nên chúng tôi sẽ điều khiển tàu tới một hòn đảo cách đây một trăm hải lý về phía đông, lúc đó mọi người có thể tránh bão trên đảo, khi nào hết bão lại lên tàu.
Cái gì?
Bão
Lòng tôi chùng xuống.
Mịa nó, đừng nói tàu này sẽ chìm giống Titanic như lời tôi nói lúc vừa bước lên tàu nhá?
Tống Trọng cũng nhìn tôi đầy hàm ý, “Anh đang nghĩ sau này cho em bớt nói lại, hoặc thôi không mang em theo nữa, lần đầu tiên ra biển đã gặp chuyện thế này, nếu xảy ra chuyện như Titanic thì anh chỉ có thể nói, kiếp trước em đúng là Rose.
Rất nhanh, du thuyền đã tới hòn đảo phía đông ấy.
Tôi nhìn xa xăm, thời tiết trên đảo rất đẹp, xem ra cũng không quá tệ như tưởng tượng.
Tôi vào bếp mang thịt trong tủ lạnh ra, cho dù tạm thời rời khỏi cũng không đến nỗi đói chết.
Lục Nguyên Đăng và Tống Trọng lấy những vật tư cần thiết rồi mới xuống tàu, còn cụ thể lấy gì thì tôi không biết.
Vừa bước lên đảo, tôi đã nghe thấy tiếng sóng lớn đập vào bờ.
“Đi vào bên trong cho an toàn.”
Lục Nguyên Đăng chỉ hướng rừng cây.
Nhưng nơi sâu trong rừng sẽ không có rắn và sói chứ?
Nghĩ tới cảnh đó, tôi không khỏi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.