Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 114: Thật sự xấu hổ




Hai tiếng sau vừa đúng mười hai giờ, cũng là thời gian nghỉ ngơi trưa.

Buổi trưa có hai tiếng để nghỉ ngơi, Downey cho tôi địa điểm, cách đây không xa, đi xe chỉ mất khoảng mười phút là đến, tôi có thể đi qua một chuyến.

Sau khi tan làm, tôi trực tiếp đi đến khách sạn của Downey.

Cửa phòng vẫn mở, tôi gõ cửa, Downey mời tôi vào.

Downey là người có tiền nên ở phòng Vip.

Lúc này, anh ta đang cùng một người phụ nữ bàn luận về mục đồng hồ đeo tay mới đưa ra thị trường.

Người phụ nữ này không phải ai khác chính là Quý Vương Nhung.

Tôi thật sự không ngờ tới, lại chạm mặt Quý Vương Nhung.

Dường như bên trong có một bàn tay nào đó đang sắp đặt, lôi kéo chúng tôi vào với nhau vậy.

“Là cô.” Quý Vương Nhung ngẩng đầu nhìn thấy tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tôi gật đầu, nói với Downey: “Downey, nếu không tiện, lần khác tôi lại đến.”

Nhưng Downey lại lắc đầu nói: “Không sao, Vương Nhung chỉ đến đây nói chuyện phiếm với tôi thôi, cô tìm tôi có việc gì vậy?”

Quý Vương Nhung thản nhiên ngồi bên cạnh, khí chất tao nhã cao quý, bộ dáng thiên kim tiểu thư cao ngạo.

Lúc cô ta bình thường so với những lúc cô ta nổi điên thật sự khác nhau một trời một vực.

Cô ta ở đây khiến tôi cảm thấy thật áp lực. Nhưng tôi vẫn lấy bản thiết kế ra đưa cho Downey.

Còn chưa mở miệng, Downey đã nói: “Thứ này cô đừng mất công vẽ nữa, chắc chắn sẽ không có tính thị trường đâu.”

Một câu khiến tôi thật xấu hổ.

Đặc biệt là ở trước mặt Quý Vương Nhung, thật sự khiến tôi lúng túng. Cảm giác này giống như bị lột hết quần áo, lõa thể trước mặt bọn họ vậy.

“Để tôi xem thử.”

Quý Vương Nhung lấy bản thiết kế của tôi xem, lắc đầu đánh giá: “Về mặt thiết kế cũng được xem là có chút đặc biệt. Nhưng xem bản phác thảo của cô, chắc là định làm một đai lưng dành cho xã hội thượng lưu. Đai lưng kiểu như vậy bình thường rất ít dùng, nếu có dùng thường sẽ đi theo bộ. Dù có mua lẻ, cũng chỉ mua để phối với một bộ đồ nào đó. Hạng mục này của cô thật sự không thực tế, không thịnh hành.”

Quý Vương Nhung vốn là thiên kim nhà quyền quý, cô ta đương nhiên biết kiểu mẫu của xã hội thượng lưu. Còn những người ở tầng đáy của xã hội làm sao có thể hiểu được cuộc sống của những người thượng lưu, tôi chỉ mơ thôi cũng không dám.

Sắc mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, cảm giác như bản thân đi qua đây chỉ để chịu nhục. Mặc dù những lời họ nói đều thấu tình đạt lý, nhưng tại sao người trước mặt lại là Quý Vương Nhung chứ.

“Nếu đã như vậy thì tôi không làm phiền hai người nói chuyện nữa.”

Tôi vừa nói xong liền cầm bản thiết kế định rời đi, nhưng Downey lại gọi lại.

“Đợi một chút, nhìn qua bản thiết kế, cô Ninh thật sự rất có tư chất. Mặc dù đai lưng có chút không thực tế, nhưng nếu như thay thành chocker, nhất định sẽ có tính thị trường cao.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy.” Ngay cả Quý Vương Nhung ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Trong nháy mắt tôi lại dấy lên hi vọng.

“Vậy khảm ở bên trên nên dùng loại đá quý gì thì tốt, tôi đã nghĩ rất lâu rồi nhưng nghĩ không ra.” Tôi hỏi Downey.

“Cái này... dùng ngọc trai đi, vừa cao quý tao nhã lại có khí chất, cũng không qua kiêu ngạo.”

Lời của Downey khiến tôi thông suốt, thật sự rất vui mừng, như thể thấy tiền đang ở ngay trước mắt vậy.

Sau khi cảm ơn Downey, tôi vui vẻ cầm bản thiết kế rời đi.

Vừa hay Quý Vương Nhung cũng đi, đi theo sau tôi ra cửa.

Ở gần cô ta, khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng, chỉ cắm đầu đi thật nhanh về phía trước.

Lúc đến cửa khách sạn, chợt nghe thấy cô ta gọi tôi lại.

“Cô Ninh, cho tôi hỏi chút, cô có quan hệ gì với Tống Trọng vậy?”

Xong rồi, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.

May mà hôm qua Lục Nguyên Đăng nghe điện thoại trước mặt tôi, tôi cũng biết được chuyện gì đã sảy ra, không đến mức rối loạn.

“Cấp trên cấp dưới.” Tôi quay đầu lại, thản nhiên nói với cô ta.

“Cấp trên cấp dưới?” Quý Vương Nhung mỉm cười, hiển nhiên không tin lời tôi nói.

“Cô Quý, cô cũng biết có những việc không nên nói ra ngoài, vì vậy tôi không muốn giải thích nhiều.”

Điềm tĩnh nói xong, tôi liền vội vàng bắt xe về công ty.