Tôi nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên, không để một mảnh nào sót lại, cất hết vào trong một cái túi, sau đó mang theo chúng đi ra ngoài.
Lục Nguyên Đăng nói muộn nhất là tối sẽ về, tôi nhất định phải giải quyết xong chuyện này ngay trong ngày.
Tôi gọi một cuộc điện thoại sang chỗ Tống Trọng, nói tôi sẽ đến muộn một chút, cũng coi như là có xin phép rồi. Có bạn thân là cấp trên quả là điều không tệ chút nào.
Tôi lại gọi điện thoại cho Tô Tinh Tinh, khó khăn lắm mới tìm thấy một tiệm phục chế đồ cổ, tôi ôm tâm trạng thấp thỏm tiến vào cửa hàng.
Chủ tiệm là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy không được tính là xinh đẹp, nhưng hơn người ta ở cái khí chất điềm đạm hòa nhã, thoạt nhìn rất là thuận mắt.
Lúc tôi bước vào, chị ấy đang lau rửa một cái nghiên mực.
Nhìn thấy tôi đi vào, chị ấy cười dịu dàng với tôi.
“Xin chào.” Tôi đi qua phía đó, lấy thứ kia ra, nói với chị ấy: “Bà chủ, cái bình hoa này, có thể sửa được không?”
Bà chủ đặt cái nghiên trong tay xuống, đi đến nhận cái túi trên tay tôi.
Chị ấy nhìn những mảnh vỡ bên trong, cau mày lại.
“Rơi vỡ thành thế này cơ à?”
Tim tôi nhất thời hẫng một nhịp, vội vã hỏi: “Sao thế, không sửa được ạ?”
Tuyệt đối đừng như vậy nhé, bằng không tôi chết cả trăm lần cũng chẳng đền nổi.
“Để tôi thử xem sao, có điều tôi không dám đảm bảo đâu.” Bà chủ trả lời.
“Bao giờ thì có thể sửa xong, trong ngày hôm nay có được không ạ?” Tôi lo lắng hỏi.
Nếu mà không sửa xong thứ đồ này trong ngày hôm nay, thì đoán chừng tôi chỉ còn nước đợi chết thôi.
Có lẽ bị ánh mắt khát khao tha thiết của tôi làm rung động, bà chủ nhìn tôi, nói: “Nếu cô đã sốt ruột lấy ngay như vậy, thì hôm nay tôi không làm việc khác nữa, tập trung xử lí xong cái này trước. Nhưng mà, tôi không phải bà chủ, tôi chỉ là nhân viên thôi.”
Cô ấy cười với tôi, rồi đổ những mảnh vỡ trong túi ra ngoài.
Tôi có chút ấn tượng với cái bình sứ Thanh Hoa này, tuy nhiên không nhiều lắm. Bây giờ nó vỡ thành bốn năm mươi mảnh rồi, muốn phục hồi lại hình dạng ban đầu chắc chắn là rất khó khăn.
“Vậy làm phiền chị ạ, khoảng sáu giờ tối tôi sẽ quay lại.”
Sau khi rời khỏi tiệm đồ cổ, tôi liền đi đến công ty.
“Lại đến muộn! Còn không biết ngày hôm qua đã làm ra chuyện mất mặt gì à.”
Thẩm Ninh đột nhiên nói với tôi một câu kỳ quái.
Tôi biết cô ta đang ám chỉ điều gì, hôm qua Khương Hải đến ngoài công ty tỏ tình với tôi, tuy nhiên cô ta lại ở giữa nói xen vào mấy câu, vì thế mới khiến cho tình hình khi ấy lúng túng khó xử đến vậy. Thẩm Ninh có địch ý với tôi, nguyên nhân chủ yếu đến từ chính hiểu lầm giữa tôi và Tống Trọng.
Tôi đã từng giải thích, nhưng người ta không tin, thì tôi nào có cách nào khác nữa?
“Đây là chuyện riêng của tôi, ở công ty, tôi chỉ làm những công việc trong bổn phận của mình. Những việc khác, cô không có quyền xen vào.” Tôi hùng hồn đáp lại một câu, sau đó về chỗ của mình làm việc.
Lúc đau bụng kinh tối qua, tôi có một cảm hứng rất hay, nên giờ vẽ lại sớm chút để đỡ quên mất tiêu.
Khi tôi thiết kế bản vẽ, Vương Mị Long cứ lơ đãng lượn lờ phía sau tôi, tôi đoán chắc cô ta muốn xem tôi đang làm gì. Cái nghề thiết kế này, quan trọng nhất là tính riêng tư, tôi chẳng còn cách nào khác đành quay đầu nói với cô ta: “Tôi làm bản vẽ cô cứ đứng sau lưng tôi làm cái gì? Muốn sao chép xong bán cho công ty khác à?”
Tôi không có ý muốn nói Vương Mị Long là gián điệp thương mại, chỉ là nếu có người đứng sau nhìn sẽ ảnh hưởng đến tôi làm việc nên tôi mới nói vậy. Nhưng ai ngờ, Vương Mị Long nghe xong mặt liền biến sắc, không dám hé răng nói câu nào, lập tức quay về chỗ của mình, sau đó cũng không thấy cô ta lượn quanh chỗ này nữa.
Chuyện này làm tôi thấy hơi khó hiểu.
Nếu không có tật giật mình, sao cô ta lại có thể ngoan ngoãn về chỗ đến vậy? Điều này quả thật rất không phù hợp với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn bình thường của cô ta.
Không bị Vương Mị Long nhìn trộm, tôi vẽ thuận lợi hơn rất nhiều, đến giờ cơm trưa, tôi vẫn chuyên tâm làm việc.
Con người tôi chính là như vậy, một khi chú tâm làm việc là rất dễ quên ăn quên ngủ để làm.
“Em không đi ăn cơm à!”
Đang làm việc đến mức say mê, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Trọng một tay đút túi quần nhàn nhã nhìn tôi.
“Em không muốn ăn, thiết kế bản vẽ, kiếm đủ tiền, mới có thể đoạt lại tự do cho mình lần nữa.” Tôi nói với anh ta.
“Có thực mới vực được đạo, ăn no thì mới có sức làm việc.”
Tống Trọng nói xong, không quan tâm tôi có đồng ý hay không, trực tiếp kéo tôi đi ra ngoài.