Choang.
Tiếng vang lớn làm tôi giật mình, tôi ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sắc như dao của Lục Nguyên Đăng.
Tôi thầm hoảng sợ.
Giờ tôi mới ý thức được mình vừa nói cái gì!
Ai cho mày lá gan đó, lại dám nói Lục Nguyên Đăng ngốc! Anh ta hạ mình đun nước đường đỏ cho mày đã là khá lắm rồi, sao mày có thể ghét bỏ chứ?!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt nhìn anh, hồi hộp nói: "Xin lỗi, em không có ý đó. Anh là tổng giám đốc lớn, không biết chuyện bếp núc cũng là bình thường."
"Chỉ vậy?" Mặt anh lạnh như băng, giọng nói tràn đầy hơi thở nguy hiểm.
Còn muốn thế nào?
Chẳng lẽ chê thái độ xin lỗi của tôi chưa đủ thành khẩn?
Tôi chớp mắt một cái, dùng ánh mắt tôi cho là chân thành nhất nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lục tổng, em thực sự biết lỗi rồi, em không nên chê anh ngốc. Anh là người thông minh nhất thế giới, em mới ngốc, ngốc như heo. Anh là người lớn không chấp trẻ con, tha thứ cho em đi."
"Ninh Khanh!"
Lục Nguyên Đăng gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi, ánh mắt sắc bén nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Chuyện này tôi thật chẳng hiểu ra sao.
Tôi tự nhận là cả đời này mình chưa bao giờ nói chuyện với ai bằng thái độ tốt như vậy cả, thế mà Lục Nguyên Đăng còn không hài lòng, sao anh không lên trời luôn đi?!
Vốn dĩ đau bụng đã khó chịu lắm rồi, tôi còn phải đứng dậy thu dọn cái đống Lục Nguyên Đăng bày ra.
"Quả nhiên là ân huệ của đại gia, mình không có phúc hưởng rồi."
Tôi bĩu môi xuống tầng lấy cây chổi lên quét dọn phòng sạch sẽ.
Xử lý xong đống rác rồi lại lên tầng, thì phát hiện phòng Lục Nguyên Đăng vẫn còn sáng đèn.
Tôi đứng ở cửa, muốn gõ cửa đi vào nhưng lại không dám.
Cuối cùng đành thở dài bỏ đi.
Bụng đau không chịu nổi, tôi dán miếng giữ ấm lên bụng, song vẫn không đỡ mấy.
Cuối cùng có lẽ là quá mệt mỏi, tôi mới thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, bụng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng so với hôm qua đã đỡ nhiều rồi.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi đi xuống nhà.
Lục Nguyên Đăng ngồi trước bàn, mặt không cảm xúc ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Tôi bước lên chào hỏi, muốn hóa giải sự xấu hổ tối qua.
Lục Nguyên Đăng không thèm nhìn lên cái nào, vẫn tiếp tục ăn.
Chậc, không để ý tới tôi à, không để ý tới tôi thì thôi!
Tốt nhất đừng bao giờ ngó đến tôi, đừng đụng vào tôi, đợi tôi kiếm được 3 tỷ rồi sẽ đi luôn!
Nghĩ thế, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều.
Lục Nguyên Đăng ăn rất nhanh, xong rồi đi luôn, suốt thời gian đó không nói với tôi câu nào.
"Dì Vương, cháu đi làm đây."
Tôi nói với dì Vương đang xem ti vi một tiếng.
"Cô Ninh à, giúp tôi lấy cái kính bên cạnh tủ để ti vi qua với, tôi nhìn không rõ."
Dì Vương nói với tôi.
"Vâng ạ." Tôi đáp lời, đi đến cạnh tủ ti vi cầm kính lão lên.
Vừa quay người thì nghe một tiếng "choang".
Tôi quay lại nhìn, thấy các mảnh vỡ sứ Thanh Hoa rơi đầy mặt đất.
"A! Tiêu rồi tiêu rồi, bình sứ Thanh Hoa mà cậu chủ thích nhất!"
Dì Vương từ trên ghế sô pha bật dậy, hoảng sợ kêu, đau lòng vô cùng.
Ánh mắt nhìn tôi cũng biến thành lo lắng.
"Cô Ninh, cô làm vỡ chiếc bình hoa cậu ấy thích nhất rồi, chuyện này làm sao bây giờ?"
"Cái này... đắt lắm sao?"
Dì Vương chỉ từng món đồ cổ trong phòng, nói: "Những thứ đồ cổ này nhà cậu chủ cái nào cũng trên 3 tỷ. Cô Ninh mau nghĩ cách gì, nếu không... cậu ấy trở về mà thấy, nhất định sẽ tức giận!"
Trên 3 tỷ?! Tôi còn nợ anh 3 tỷ đấy? Nếu phải trả thì chắc chắc cả đời cũng không trả hết!
Nhưng đã vỡ thành thế này, tôi còn có cách nào được?
Chẳng lẽ còn có thể dùng keo dán dính lại sao?
Dính lại?!
Tôi chợt nảy ra biện pháp.
"Dì Vương, bình thường Lục Nguyên Đăng có kiểm tra cẩn thận các món đồ cổ này không?"
Dì Vương lắc đầu bảo tôi: "Chắc là không. Cậu chủ gần như ngày nào cũng về trễ như vậy, bình thường toàn đi thẳng lên tầng đi ngủ, đâu có rảnh kiểm tra đồ cổ. Có điều nếu như thiếu một món, cậu ấy nhất định sẽ phát hiện."
Tôi gật đầu, vỗ vai dì Vương, ý bảo dì ấy bình tĩnh.
"Dì Vương, dì đừng lo lắng, cháu có cách."