Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 101: Kích thước của anh, em không biết sao




Lục Nguyên Đăng là người nói được làm được, nếu anh đã nói tôi không cần uống thuốc thì dù tôi có mua về, chắc chắn sẽ bị anh vứt đi.

Chỉ là, nếu như không sử dụng biện pháp mà mang thai thì thật phiền phức.

Tôi nhìn nhìn Lục Nguyên Đăng, thấy anh dường như không chú ý đến bèn mua trước chuẩn bị sẵn, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Trên quầy hàng bày đủ loại mùi vị kiểu dáng khác nhau. Trước giờ tôi chưa từng mua, lập tức bối rối.

Mua loại nào bây giờ?

"Bà xà, anh mua vị bạc hà được không?"

Bên cạnh đột nhiên có một đôi vợ chồng bắt đầu chọn.

Thấy tôi một mình đứng ở đây do dự hồi lâu, họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn.

Tôi xấu hổ vô cùng, vội vàng đi lên trước, giả vờ như chỉ đi ngang qua.

Đôi vợ chồng kia chọn mãi, cuối cùng cũng chọn xong.

Tôi lại vòng về, để tránh cho lát nữa lại có người nhìn, tôi quan sát một lúc rồi chọn luôn cái gần tay nhất.

"Lớn hơn một số."

Tiếng Lục Nguyên Đăng đột nhiên vang lên đằng sau.

Tôi lại càng hoảng sợ, cái hộp trong tay cũng rơi xuống đất.

Ngón tay anh nhặt cái hộp lên, để vào chỗ cũ.

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, xoay đầu lại nhìn Lục Nguyên Đăng, nhất thời không biết nên nói gì.

Thật là xấu hổ chết đi được!

Vốn là đã ngại lắm rồi, lại còn bị Lục Nguyên Đăng bắt gặp, tôi lập tức không biết làm sao đối mặt với anh.

Lục Nguyên Đăng dán sát tai tôi, nhẹ giọng: "Kích thước của anh, chẳng lẽ em còn không biết?"

Một câu nói làm cho tôi mặt đỏ tới mang tai.

"Ai mà biết được, vô sỉ!"

Tôi đỏ mặt đi lên phía trước, Lục Nguyên Đăng tiện tay lấy một hộp bao ném vào xe đẩy hàng.

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Lục Nguyên Đăng.

Bỏ đi, tôi nhịn!

Anh không tức giận đã là may mắn lắm rồi!

Tôi đứng xếp hàng chuẩn bị tính tiền, Lục Nguyên Đăng đi ra ngoài trước ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ tôi.

"Chị à, bao cao su này đang được khuyến mãi, mua hai tặng một, chị có muốn lấy thêm hai hộp không?"

Nhân viên thu ngân lễ phép mỉm cười nhìn tôi.

Chỉ là cô ấy vừa hỏi vậy, đám người phía sau đồng loạt nhìn tôi.

Gì mà mua ba hộp, cứ như tôi đói khát lắm ấy!

Giờ tôi chỉ muốn mau thanh toán xong rồi đi luôn, không muốn ở chỗ này thêm một phút nào.

"Không cần, cô tính tiền đi..." Tôi cúi đầu nói với nhân viên thu ngân.

"Lấy chứ, sao lại không lấy?" Lục Nguyên Đăng đột nhiên lên tiếng, ngắt lời tôi.

Nói xong còn nháy mắt với tôi, ý bảo tôi lấy thêm mấy hộp.

Hừ, anh dùng nhiều như vậy, không sợ liệt luôn à!

Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ, bà chị đứng sau tôi cười đến run cả vai, còn quay lại nói với chồng: "Anh xem kìa, thanh niên bây giờ thật là mãnh liệt."

Tôi vừa thẹn vừa giận, nói thẳng: "Tôi nói không lấy là không lấy."

Nhân viên thu ngân đã tính tiền xong, tôi xách đại cái túi lên đi thẳng.

"Người đẹp, chị quên áo mưa này!"

Giọng nói của cô nhân viên thu nhân vang lên làm bước chân tôi ngưng lại, tôi chỉ cảm thấy cuộc đời này thật đen tối.

Tôi cúi đầu quay lại nhanh chóng cầm mấy thứ kia lên, rồi chạy trối chết.

Bà đây đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy, mà tất cả đều là do Lục Nguyên Đăng!

"Em xem mấy cái thế này dùng được bao lâu?"

"Đến khi anh chết!"

Tôi không thèm để ý Lục Nguyên Đăng, thở phì phò nói.

Nếu không phải là vì anh lắm mồm thì tôi đâu có bị nhiều người cười vào mặt vậy chứ?

May mà những người đó không biết tôi, nếu không thì chắc tôi chết mất.

"Tạm thời tôi không chết được, nhưng có thể cho em sướng lên tiên."

"Lục Nguyên Đăng, anh câm miệng cho em!"

Lục Nguyên Đăng người này bình thường thì đứng đắn, nhưng đến lúc nói bậy thì tôi thật sự không đỡ nổi.

Lục Nguyên Đăng cười, anh mở cửa xe nói với tôi: "Lên đi."

"Không lên!" Tôi buồn bực trả lời, rồi xách đồ đi lên trước.