Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 100: Đừng gọi cô ninh




Máu toàn thân tôi như đông cứng lại, tôi không dám nhúc nhích chút xíu nào.

Nếu như lúc này Khương Hải đến nói với Lục Nguyên Đăng, có phải là tôi chết chắc rồi không?

May mà Khương Hải không nhìn thây Lục Nguyên Đăng, mà Lục Nguyên Đăng thì chỉ liếc mắt nhìn lướt qua tôi sau đó chạy thẳng lên tầng.

Tôi không để ý đến câu hỏi của Khương Hải mà chạy ra ngoài như trốn.

Về đến nhà, Lục Nguyên Đăng vẫn còn chưa về.

Chuyện này cũng bình thường, dù sao tôi cũng vừa gặp anh ở quán cà phê.

"Cô Ninh, cô về rồi."

Dì Vương đi qua nhiệt tình chào tôi.

Lúc này tôi mới nhớ, Lục Nguyên Đăng đã nói là tôi không cần làm cơm, mà tôi thì chọn dì Vương nấu cơm.

"Dì Vương, dì không cần gọi cô Ninh đâu, cứ gọi Ninh Khanh là được rồi." Tôi cười với dì ấy, dịu dàng nói.

Tôi chẳng phải tiểu thư công chúa gì, đâu có diễm phúc ấy. Tôi chỉ là tình nhân của Lục Nguyên Đăng, chính xác mà nói thì là bồ nhí không được công khai.

Dì Vương gọi tôi như vậy có lẽ là do không biết thân phận thật của tôi.

"Là ngài Lục nói là phải gọi cô, cô Ninh đừng làm khó tôi."

Dì Vương nói.

Dì ấy đã nói vậy rồi thì tôi cũng không cố nữa, ngầm chấp nhận cách gọi đó.

Dì ấy mau chóng nấu xong bữa cơm, nhìn bề ngoài thì rất bình thường.

Tôi gắp miếng sườn xào chua ngọt lên nếm, trừ vị thịt thì gần như chẳng có vị gì cả.

Có lẽ dì Vương nấu ăn quá thanh đạm, tôi tự an ủi mình như vậy.

Nhưng đến khi tôi hớp một ngụm canh, suýt chút nữa đã trợn trắng mắt.

Quá mặn!

Nếu như không phải là vì quan tâm đến cảm xúc của dì Vương thì có lẽ tôi đã phun luôn tại chỗ.

Xem ra Lục Nguyên Đăng nói đồ dì Vương làm không ăn được không phải là nói lung tung.

"Không ăn được à?" Dì Vương ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười nhìn tôi.

Bị nhìn như thế tôi còn hơi ngượng ngùng, xấu hổ cười: "Cũng tạm được ạ."

"Đừng lừa tôi, tay nghề của tôi thế nào tôi vẫn biết. Hồi trước tôi nấu ăn cũng khá lắm, nhưng hai năm trước từng bị bệnh nặng, tay chân khó điều khiển, lúc bỏ gia vị cứ bị run tay. Mắt cũng không ổn, vị giác cũng kém, đúng là vô dụng mà. Cậu Lục là người tốt nên mới giữ tôi lại. Nhiều lúc cậu ấy cũng thương tôi nên không bắt tôi làm việc gì cả, vẫn trả lương như cũ."

Lời dì Vương nói làm tôi giật mình, Tôi không ngờ nhìn bề ngoài Lục Nguyên Đăng lạnh lùng vậy mà nội tâm lại có mặt dịu dàng đến thế.

Nếu như không phải tôi nói muốn dì Vương nấu cơm thì có lẽ dì ấy vẫn đang ở nhà hưởng phúc. Không ngờ tôi chỉ tùy tiện nói một câu đã kết thúc cuộc sống hạnh phúc của dì Vương.

"Thật ngại quá dì Vương, cháu không biết dì bị như vậy. Nếu dì không ngại thì về sau lúc Lục Nguyên Đăng không ở nhà cháu sẽ lén lút nấu cơm cho dì ăn. Cháu nấu ăn ngon lắm."

"Được được được, tôi giúp cô gạt cậu Lục."

Cứ như vậy, dì Vương và tôi đã thống nhất tư tưởng.

Vì nể mặt dì Vương, tôi vẫn ăn không ít. Hậu quả của việc đó chính là đến buổi tối tôi khá khô cả cổ, đành xuống tầng dưới uống nước.

Xuống tầng rồi tôi lại phát hiện trong tủ lạnh không có nước.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, tôi thay quần áo chuẩn bị ra siêu thị mua nước. Vừa mở cửa lại đụng phải Lục Nguyên Đăng.

"Em đi đâu vậy?" Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Cái dáng vẻ kia cứ như thể tôi muốn đi gặp đàn ông không bằng.

Tôi bất đắc dĩ trợn mắt, bĩu môi với anh: "Đi mua nước, khát."

"Lên xe, anh đưa em đi."

Nếu Lục Nguyên Đăng hứng khởi muốn đi dạo siêu thị thì tôi cũng chẳng ý kiến gì mà lên xe luôn.

Trừ nước ra thì tôi còn mua vật dụng hàng ngày và đồ ăn vặt.

Lục Nguyên Đăng đẩy xe chậm rãi đi đằng sau tôi.

Tôi bỗng hoảng hốt, như thể chúng tôi là một cặp đôi đơn giản đang nhàn nhã đi dạo siêu thị.

"Em nhìn gì đấy?" Lục Nguyên Đăng quay qua nhìn tôi.

"Không có gì."

Tôi chột dạ quay đầu lại, cũng không dám nói ra ý nghĩ mới rồi.

Vừa quay đầu thì nhìn thấy thứ bày trên quầy hàng trước mặt, lòng tôi lại bấn loạn.

“Áo mưa”, có nên mua không?