Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 889




"Đừng mà..." Hạ An Ninh lắc đầu, tuyệt vọng hô lên.

Hạ Thục Hoa đứng dậy, cầm lấy túi sách cùng điện thoại bên cạnh, bà ta nhìn cô, một mạch đi ra ngoài cửa,"Mẹ ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, An Ninh, đừng oán hận mẹ, mẹ thật sự không còn cách nào khác rồi!"

"Mẹ... trả lại cho con, con cầu xin mẹ hãy trả cho con!" Hạ An Ninh cắn môi, đuổi theo đến ngoài cửa, Hạ Thục Hoa có chút tàn nhẫn đẩy cô ra, cô chênh vênh ngã nhào xuống đất, nhìn theo bà, tuyệt vọng mà bất lực.

Hạ Thục Hoa lưu lại cho cô, chỉ có tiếng đóng cửa, Hạ An Ninh yếu đuối ngồi trên sàn nhà, con tim cô bị đạp đổ đầy hung hăng, giờ phút này, thật sự có cảm giác sụp đổ.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, thật nực cười, cảm thấy bản thân không có tư cách sánh đôi cùng người đàn ông tên Cung Vũ Trạch, ngay cả năng lực bảo vệ đồ của hắn tặng cho cô cũng không có!

Mẹ cô cứ liên tiếp bán đi đồ hắn tặng cho cô, điều này khiến cô cảm thấy bản thân giống như tội phạm, nhìn lại gia đình này của cô, nhìn cách bà ra tay đối xử với mình vừa rồi, cô thấp hèn như một hạt bụi.

Cung Vũ Trạch cao quý tựa thiên thần, cô căn bản không xứng có được tình yêu của hắn.

Hạ An Ninh chưa hề nản lòng đến vậy, lúc này, cô ngồi trên sô pha, trái tim băng giá chính là bà ấy, chính là gia đình này.

Cô cầm điện thoại lên, gọi điện cho bà, cô nghĩ rằng bà ấy sẽ không làm như vậy, nghĩ rằng bà ấy sẽ trả lại cô, nhưng mà, bà ấy lại không nghe điện thoại, cô liền gọi lại mấy lần, Hạ Thục Hoa đều không nhận.

Hạ Thục Hoa của giờ phút này đang ngồi taxi, bà ta nghe thấy tiếng điện thoại kêu, nhưng không nhận, tâm địa hung ác, hốc mắt vẫn còn chút lệ, bà ta chỉ có thể ở đáy lòng nói với con gái một câu xin lỗi, bà thật sự cần đến chiếc nhẫn này, tìm đến chị em trước kia, xem xem có thể bán với giá hai trăm vạn không.

Bà ta hi vọng chiếc nhẫn này đáng cái giá đó.

Hạ Thục Hoa đi tới nơi phồn hoa nhất của thành phố không ngủ, chỗ mà chị em trước kia của bà ta sinh sống, bọn họ đều ăn mặc đẹp đẽ, chăm sóc thỏa đáng, hình thành nên các địa điểm bao gồm các loại câu lạc bộ đêm, hộp đêm, thực ra những điều mà bọn họ làm, trong lòng bà đều rõ.

Đơn giản chính là kiếm tiền từ đàn ông, năm đó, bà vì muốn tạo cho con gái một môi trường sống tốt, rút khỏi ngành này, hoàn lương mở một tiệm quần áo, bằng không, bà tin rằng bản thân sẽ lại lao vào nơi như vậy, coi như không nhà không cửa, nhưng ít nhất tại thành phố này cũng có được cảm giác là chính mình.

Những người chị em của bà, mỗi người đều có xe đẹp túi sang ở bên, ra vào những nơi sa hoa, mỗi tháng tiền tiêu không hết, không giống bà, hiện tại vì con gái bà đã sớm rút tay ra khỏi ngành kiếm tiền này rồi.

Rốt cuộc thì cũng chẳng phải con của mình, bây giờ, trong lòng Hạ Thục Hoa, một ý nghĩ đen tối nhen nhóm lên, bà ta nuôi nấng Hạ An Ninh lớn như vậy rồi, cũng hy sinh vì cô nhiều đến vậy, hiện giờ cô nên đền ơn bà một chút, nên giúp bà vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hạ Thục Hoa gọi điện cho người chị em tốt nhất, bọn họ vẫn để ý đến bà, dù gì trước kia cũng có tình cảm qua lại, có thể khiến cho bọn họ quý phái hơn một chút khi đứng trước mặt bà.

Hạ Thục Hoa hẹn gặp với hai người trong đó, bà hi vọng chiếc nhẫn này có thể bán đi với giá tốt nhất.

Không lâu sau, tại một gian nhỏ ở quán cà phê nhỏ, hai người phụ nữ có tuổi trang điểm xinh đẹp bước vào, Hạ Thục Hoa nhìn bọn họ chăm sóc cơ thể và khuôn mặt thật tốt, nhìn lại bản than mình cả người toàn mùi chợ, bà thật sự rất hối hận năm đó đã rút ra quá sớm, bằng không, sao bà có thể lưu lạc đến bước đường này.

"Chị Hà, chị Hồng, hai người tới rồi." Hạ Thục Hoa nhanh chóng cười chào bọn họ.

"Ồ! Thục Hoa, sao thời gian gần đây không thấy em, em tiều tụy đi không ít đó! Chị giới thiệu cho em một thẩm mỹ viện nhé! Em qua bên đó chăm sóc bảo dưỡng chút đi!" Chị Hà cười lên, nhưng trong mắt, rõ ràng có chút xem thường Hạ Thục Hoa.

Hạ Thục Hoa cười bối rối, tự giễu,"Hiện tại em lấy đâu ra thời gian đi thẩm mỹ viện! Em sống một cuộc sống bình thường là được rồi, tuổi cao rồi, chăm sóc thế nào cũng vô tác dụng."

"Sao lại thế được! Chị với em chênh nhau không tới hai tuổi, em nhìn chị, da vẫn sáng bong đây này!" Chị Hồng lập tức đưa sát khuôn mắt tới phía trước Hạ Thục Hoa,"Nhìn đi, đây chính là hiệu quả sau khi chăm sóc tỉ mỉ."

Hạ Thục Hoa cười ngày càng cứng ngắc, nếu như không phải vì tìm người mua tốt, bà cũng sẽ không đến nơi này nhận đả kích.

"Thục Hoa, em gọi điện thoại cho chúng tôi nói có đồ vật tốt, lấy ra đây xem nào!"

Chỉ có điều, bọn họ đến nơi này gặp bà, chỉ vì cảm thấy nhàm chán, hiện tại đều cho rằng Hạ Thục Hoa không có nổi đồ vật gì đáng giá.

Hạ Thục Hoa nhanh chóng từ túi áo móc ra một chiếc nhẫn, ngay cả hộp cũng không có, bà vuốt lên lòng bàn tay, chỉ nhìn chiếc nhẫn này phát ra màu hồng nhạt rực rỡ, đẹp đến nỗi khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

"Trời ạ! Thục Hoa, chiếc nhẫn này em lấy từ đâu vậy? Là thật sao?" Chị Hà trợn mắt nhìn, vội vã hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi, lẽ nào có thể giả được sao?" Hạ Thục Hoa lập tức cầm lấy chiếc nhẫn,"Chị xem xem, màu ánh sáng này, sự sắc sảo của chiếc nhẫn, lẽ nào không phải đồ thiết kế cao cấp sao?

Lúc này bà có thể khoe khoang một chút.

Chị Hồng và chị Hà lập tức nhìn nhau, nói thật, chúng tôi vừa nhìn liền nhận ra chiếc nhẫn này là đồ thật, hơn nữa, còn là hàng hiếm thấy.

"Bán bao nhiêu?" Chị Hồng bị mê hoặc nhịn không được liền hỏi.

Hạ Thục Hoa lần này cũng khá tham lam, bà cảm thấy ánh sáng loại này thật sự là đồ tốt, bà chìa một bàn tay,"Bằng chừng này."

"Năm mươi vạn?"

"Không phải, là năm trăm vạn!" Hạ Thục Hoa mở miệng, dù gì chiếc nhẫn này tuyệt đối đáng cái giá này, bà không muốn bán tháo nó đi.

Chị Hà và chị Hồng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy quá đắt, nhưng bọn họ cũng cảm thấy chiếc nhẫn này đáng cái giá đó.

"Chị Hà, chị Hồng, nếu như có người nào bên cạnh các chị muốn mua, có thể giới thiệu giúp em một chút, em có thể cho các chị năm mươi vạn tiều hoa hồng."

Chị Hà và chị Hồng lập tức động tâm, nếu thật sự có thể giới thiệu một vị khách, có thể tiện tay kiếm năm mươi vạn hoa hồng, bọn họ gật đầu,"Được thôi! Vậy chúng tôi lập tức liên hệ với khách hàng, xem ai thích liền đến tìm em."

"Được, hai người chụp hai bức ảnh, xem có ai thích, thì gọi điện thoại cho em!" Hạ Thục Hoa nói với họ.

Hạ Thục Hoa cũng không hay biết, sự phát sáng rực rỡ của chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn, đã gây nên sự chú ý của hai người đàn ông bàn bên, ánh mắt họ giao nhau, liền lóe lên tia sáng không mấy thiện chí, nhìn chằm chằm Hạ Thục Hoa vừa quay sang xem chiếc nhẫn trong tay bà ta, dường như động lòng tham.

Sau khi cho bọn họ chụp ảnh, Hạ Thục Hoa liếc qua bốn phía, đút nhẫn vào trong túi áo, lần này chị Hồng và chị Hà đều không dám xem thường bà ta, nhanh chóng thân thiện cùng bà ta nói chuyện gần đây, vừa khéo léo thăm dò lai lịch của chiếc nhẫn.

Hạ Thục Hoa cũng trả lời qua loa một tiếng, hiện giờ bà ta đang nóng lòng bán đi, thúc giục bọn họ tìm khách hàng.