Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 848




Hạ An Ninh biết mấy phòng đánh mạt chược mà mẹ cô hay tới. Cô xách túi chạy xuống dưới nhà. Cô phải biết có phải đúng là bà ấy đã lấy dây chuyền hay không. Nếu đúng thế, thì cô phát điên lên mất.

Đó không phải đồ của cô, đó là của Cung Vũ Trạch. Cô phải trả nó cho anh ta.

Hạ Thục Hoa đang chiến đấu bên bàn mạt chược. Đánh mạt chược với tâm lý nhất định phải thắng thường lại gặp gặp vận đen. Chẳng mấy chốc bà đã thua cả chục nghìn. Điều đó khiến bà càng bực bội, mà càng bực bội thì thua càng nhiều.

Lúc này, bà ngẩng đầu nhìn cửa phòng thấy một bóng người quen thuộc. Bà nhìn rồi giật mình, đó là Hạ An Ninh.

Hạ An Ninh nhìn thấy bà, cô tức giận bước tới: "Mẹ, dây chuyền của con đâu?"

Lúc này, có một người thắng, Hạ Thục Hoa lập tức nói: "Không chơi, ván này không chơi."

"Ván cuối, bà cũng phải bỏ tiền ra chứ!"

Hạ Thục Hoa tính một lát rồi cầm 500 đặt lên bàn. Bà cầm túi dắt tay Hạ An Ninh ra ngoài.

Bà không muốn Hạ An Ninh to tiếng ở chỗ này. Khi đi tới dưới một gốc cây, Hạ An Ninh vung tay ra: "Mẹ, mẹ nói cho con biết, sợi dây chuyền đó đâu?"

Hạ Thục Hoa ngẩng đầu nhìn, bà không muốn giấu: "Mẹ đem bán rồi, quả thực mẹ chẳng còn đồng nào cả nên mới phải lấy đồ của con đem đi bán."

Sắc mặt Hạ An Ninh lập tức trắng ra, cô khóc thành tiếng: "Đó không phải đồ của con! Sao mẹ lại mang đi bán mà không có sự đồng ý của con?"

"Mẹ xin lỗi! An Ninh, con tha thứ cho mẹ! Mẹ quả thực rất cần tiền. Mẹ đưa cho con một nửa số còn lại được không? Đừng khóc nữa. " Hạ Thục Hoa lau nước mắt cho con gái.

Hạ An Ninh lập tức ngoảnh đầu đẩy ba ta ra, “Con không cần mẹ, con chỉ cần sợi dây chuyền đó”

Giờ đây, đồ Cung Vũ Trạch đưa cho cô giờ đây lại trở thành đồ của người khác, điều đó khiến cô cảm thấy đau lòng.

“Không có cách nào lấy lại, mẹ đã bán cho người khác rồi, An Ninh. Nếu đã là người khác cho con thì nó là của con. Mà đã là của con thì là của nhà nay, vì thế...”

“Mẹ, mẹ làm con thất vọng quá” Hạ An Ninh đột nhiên nói như vậy rồi quay người chạy đi.

Hạ Thục Hoa nhìn bóng cô, nói với, “Con cũng không phải con gái mẹ! Nhưng mẹ đã nuôi con từ nhỏ cơ mà. ”

Hạ An Ninh cũng không biết phải đi đâu, nước mắt của cô cứ thế tuôn trào. Cô chạy tới công viên khi đã cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế ôm mặt khóc. Lúc này, cô không biết phải làm thế nào để giải tỏa nỗi muộn phiền và bi thương của mình.

Dây chuyền không còn, điều đó có nghĩa là cô nợ Cung Vũ Trạch càng nhiều hơn. Khoản nợ hơn 500 nghìn đó, cộng thêm sợi dây chuyền. Cô không lo vì nợ mà lo vì không thể trả nổi nợ.

Khi Hạ An Ninh đang khóc thì điện theo reo lên. Cô nghĩ đó là điện thoại của mẹ cô, nhưng khi cầm lên xem thì đó là điện thoại của Cung Vũ Trạch. Cô thấy lo lắng đến mức không dám thở mạnh.

Thế nhưng điện thoại của Cung Vũ Trạch thì cô không thể không nghe.

Cô nhanh chóng cố gắng bình tĩnh trở lại rồi nghe máy, “alo!”

Có thể cô nghĩ giọng nói của mình bình thường, thế nhưng đôi tai của Cung Vũ Trạch lại nghe thấy giọng cô lạc đi vì khóc.

“Cô vừa khóc hả?” Cung Vũ Trạch hỏi thẳng.

Hạ An Ninh có chút bối rối lắc đầu, “Đâu. Đâu có...! Chỉ là tâm trạng tôi không được tốt.”

“Sao lại không tốt?” Cung Vũ Trạch hỏi tiếp.

Hạ An Ninh không muốn nói cho anh biết chuyện mẹ cô bán mất chiếc dây chuyền. Cô nhẹ nhàng, “Không có gì! Thiếu gia có chuyện gì không?”

“Ngày mai là thứ 7, tôi tìm một ngọn núi, hai chúng ta đi chơi được không?” Cung Vũ Trạch giọng bình tĩnh.

Hạ An Ninh đã từng nhận lời nên không từ chối, “Vâng! Mấy giờ đi ạ?”

“8 giờ sáng, tôi sẽ ở dưới chờ cô ở dưới.”

“Vâng! tôi sẽ xuống đúng giờ”

“Sao tâm trạng của cô không tốt?”Cung Vũ Trạch tiếp tục hỏi.

Hạ An Ninh đột nhiên cười một tiếng, “Không sao, chỉ là một chút chuyện, không có vấn đề gì.”

“Có phải mẹ của cô khiến cô tức giận không?”

Hạ An Ninh không muốn thể hiện bộ dạng không vui của mình, cô cười nói, “Không có, nghe điện thoại của thiếu gia, tôi vui hơn rồi.”

Ở phía bên kia có tiếng Cung Vũ Trạch cười, Hạ An Ninh cũng cười.

“Vậy nhé, ngày mai gặp.” Cung Vũ Trạch nói xong rồi tắt máy.

Hạ An Ninh nhìn điện thoại có chút hụt hẫng. Cung Vũ Trạch rõ ràng là người có gia thế cao quý, tại sao lại đối tốt với cô như thế? Cô không ngốc, cô biết Cung Vũ Trạch đối tốt với mình, tốt đặc biệt. Cô thực sự không nghĩ mình có tư cách để đón nhận lòng tốt đó từ anh.

Đặc biệt là khi cô đã làm mất sợi dây chuyện của anh, sau này biết giải thích thế nào.

Hơn nữa, còn vấn đề khoảng cách giữa hai nhà khiến cô cảm thấy như có một sự ngăn cách vô hình giữa hai người.

Khi Hạ An Ninh quay trở về nhà, Hạ Thục Hoa đã nấu cơm xong. Bà ngồi trước bàn ăn nhưng không động đũa như thể đang đợi cô về. Hạ An Ninh trầm tĩnh bước vào, cô không ăn cơm mà bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

Bên ngoài, Hạ Thục Hoa gõ cửa, “An Ninh, ăn cơm thôi. Cơm nguội hết rồi.”

“Con không ăn nổi.” Hạ An Ninh nói với giọng chán chường.

“An Ninh, cho dù con giận mẹ thế nào thì cũng phải ăn cơm! Không thể tự làm hại mình như thế! Ra ăn cơm đi con!”

“Con thật sự không ăn nổi.” Hạ An Ninh nói vọng ra

Hạ Thục Hoa thở dài một tiếng. Trong lòng bà, chẳng qua chỉ là lấy đồ của con để giải quyết việc khẩn, đâu có gì là nghiêm trọng.

Thế nhưng trong lòng của Hạ An Ninh, những gì Cung Vũ Trạch cho cô đều vô cùng quý giá, quý giá hơn mọi thứ.

“Xin lỗi, mẹ biết sai rồi. Mẹ sẽ không bao giờ lấy đồ của con nữa.” Hạ Thục Hoa tiếp tục xin lỗi.

Hạ An Ninh không trả lời, còn Hạ Thục Hoa thì đã đói nên tự đi ăn. Trong phòng, Hạ An Ninh năm trên giường thu mình lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh thanh cao, đẹp trai của Cung Vũ Trạch. Cứ nghĩ đến, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác xót xa.

Khi thích một ai đó rồi lại phát hiện đến tư cách để thích người đó cũng không có, thì đó chẳng phải là điều xót xa hay sao?

Cho dù Cung Vũ Trạch không chê gia thế của cô, thì Cung Vũ Trạch cũng không thể biết được.

Mặc dù mới quen biết Cung Vũ Trạch trong thời gian ngắn, thậm chí còn có chút lạ lẫm, thế nhưng Hạ An Ninh hiểu rằng dường như cô đã bắt đầu thích chàng thiếu gia nhà họ Cung này.