Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 844




"Lượng công việc cũng bình thường." Cung Vũ Trạch đáp lại, bàn tay thon dài cầm tách cafe lên, trong ánh nắng nhẹ buổi chiều nom có vẻ lười biếng và quyến rũ.

Trái tim Hạ An Ninh cũng không khỏi đập nhanh hơn, nhịp đập cũng có chút loạn, nhìn người đàn ông đẹp đến không nói nên lời làm con gái như cô cũng thật xấu hổ.

Tuy nhiên, khí phách đàn ông trên người hắn lại mạnh mẽ vô cùng, hắn không đẹp theo kiểu đám con trai ẻo lả hiện giờ, mà khắp cả người hắn đều phát ra kích thích tố rất mạnh, tuyệt đối làm cho phái nữ say đắm.

Cung Vũ Trạch nhấp một ngụm cafe, ngẩng đầu hỏi cô: "Hôm nay công việc của cô xong rồi hả?"

"Ừm! Đã xong cả rồi, ngày mai lại chụp tiếp." Hạ An Ninh gật đầu, nói xong, cô cười hỏi hắn: "Anh có muốn xem nơi có hình của tôi không?"

"Cung Vũ Trạch cũng không khỏi ừm một tiếng: "Đưa tôi xem nào."

Hạ An Ninh vội lấy điện thoại ra, mở trang web tiêu thụ lớn mà hình của cô được tải lên, lượng truy cập của trang web này mỗi ngày phải lên đến hơn trăm triệu, là web mua bán lớn nhất ở trên mạng, Hạ An Ninh tìm tên cửa hàng, sau đó, tấm hình cô mặc đồ cổ trang chụp cho cửa hàng đó liền hiện ra.

Qua vài lần chỉnh sửa, cô ở trong bức ảnh tản ra khí chất của một mỹ nữ cổ đại đẹp như tiên, hơn nữa, lượt xem càng ngày càng tăng lên, từ hôm qua tới bây giờ đã hơn một trăm nghìn lượt xem, quả thực đúng là một bức hình có chất lượng tốt.

Ánh mắt tán thưởng của Cung Vũ Trạch rơi lên bức hình của cô, sau đó lại thầm nhớ tên cửa hàng đó, hắn định hôm nay rảnh thì vào ngắm lại.

"Không tệ! Cô rất có thiên phú làm người mẫu." Cung Vũ Trạch khen một câu.

Gương mặt Hạ An Ninh không khỏi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng mà lại quá lùn."

Cung Vũ Trạch lại không hề cảm thấy vậy: "Đừng tự ti như thế, cô có một dáng người tiêu chuẩn mà."

"Tôi cao có một mét sáu ba thôi! Chỉ có khi nào đi giày cao gót mới thành một mét sáu lăm được." Hạ An Ninh có chút tự ti, có điều, dáng người của cô xinh xắn lại nhỏ nhắn, tỉ lệ cũng không tệ, Hạ Anh Ninh không khỏi trộm nhìn dáng người của Cng Vũ Trạch một cái, tò mò sờ cằm dò hỏi: "Anh cao bao nhiêu vậy?"

"Một mét tám tám." Cung Vũ Trạch trả lời vô cùng tự tin.

Lúc này, Hạ An Ninh khẽ trừng mắt, điều này khiến cô cảm thấy mình như một người lùn trước mặt hắn vậy.

Cung Vũ Trạch nhìn gương mặt sầu đời của cô, khóe miệng hắn hắn khẽ nhếch: "Lát nữa đi đón Tiểu Kha với tôi nhé, tôi cho nó đi tắm ở cửa hàng thú nuôi gần đây rồi."

"Nó đồng ý ngoan ngoãn cho người khác tắm sao?"

"Có lúc thì đồng ý, có lúc thì không." Cung Vũ Trạch nói xong, hắn cũng chẳng rõ Tiểu Kha tắm rửa thế nào rồi, dù sao lúc hắn đưa nó tới đó, hắn cũng vừa khéo có buổi họp, vì vậy cho nó vào xong liền đi luôn.

Cung Vũ Trạch cầm chìa khóa xe nói với cô: "Đi thôi! Có thể giải thoát cho nó."

Hạ An Ninh cười mỉm gật đầu nói: "Được!"

Lần này Cung Vũ Trạch lái một chiếc xe việt dã nom ngang ngược vô cùng, cũng là vì để có thể cho Tiểu Kha ngồi cùng, bằng không, nếu hắn lái xe thể thao đi sẽ có chút ngột ngạt.

Lúc tới cửa hàng chăm sóc thú nuôi, khi Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh bước vào liền thấy Tiểu Kha đang rúc vào trong chuồng ngủ, nhưng bọn họ vừa vào, cái mũi bén nhạy của nó liền ngửi thấy, mmau chóng mở to đôi mắt đen nhánh, mừng rỡ sủa loạn lên trong chuồng, dùng sức vẫy cái đuôi ngắn.

Cung Vũ Trạch mỉm cười qua chào nó: "Tiểu Kha, mày vẫn ổn chứ?"

Cả người Tiểu Kha vừa sạch sẽ lại vừa mượt mà, đến cả bộ lông của nó dường như cũng đang phát sáng lên, Cung Vũ Trạch hỏi ông chủ: "Nó có chịu để cho anh tắm không?"

"Nó không phối hợp gì cả, vì vậy, lúc chúng tôi tắm chỉ đành đeo rọ mõm cho nó." Ông chủ có chút bất đắc dĩ trả lời.

Dường như Tiểu Kha nghe hiểu được, liền tủi thân nhìn chủ mình ngay lập tức, dường như đang nói việc tắm rửa vừa nãy cho nó là ngược đãi nó vậy, ánh mắt nhỏ u oán đó khiến Cung Vũ Trạch lập tức mở lồng ra, nhẹ vỗ về an ủi nó hai cái.

Tiểu Kha cũng tới bên người Hạ An Ninh ngay lập tức, cái đầu to ngẩng lên nhìn cô, lắc lắc đuôi nhiệt tình vô cùng, Hạ An Ninh cẩn thận khẽ lấy tay xoa đầu nó, vuôt xuôi lông chó, Tiểu Kha lại càng thích hơn.

Thanh toán xong, họ cùng lên xe rời đi,Tiểu Kha ngồi ở giữa ghế sau, đôi mắt to như trân châu kiên định nhìn về phía trước, nom ra vẻ đúng là đứa con ngoan của Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh vậy.

Lúc tới biệt thự, ở cạnh đó có một công viên rất lớn, Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh lại cho Tiểu Kha đi dạo, có điều ở đây vẫn không cởi xích cho nó, điều này làm nó có chút tủi thân

"Lúc nào cho nó tới nơi lớn hơn chơi nhé." Cung Vũ Trạch nói.

"Có thể lên núi đó! Nơi ấy không có người, hơn nữa cũng có thể để nó chạy thoải mái."

"Được, vậy thứ bảy này đi! Tôi sẽ tìm chỗ, cô đi cùng chúng tôi nhé." Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô.

Trái tim Hạ An Ninh lại đập nhanh hơn một chút cô thật sự có cảm giác như trở thành người một nhà với Cung Vũ Trạch, cô gật đầu nói: "Được thôi! Tôi chắc chắn sẽ đi cùng anh."

Buổi tối, Hạ An Ninh nhận được điện thoại của mẹ, sáng mai bà sẽ tới nơi, hỏi cô có rảnh thì tới nhà ga đón bà, bởi bà có khá nhiều hành lý, Hạ An Ninh đồng ý đi đón mẹ.

Sáng sớm, lúc Hạ An Ninh ra khỏi cửa, Cung Vũ Trạch vẫn chưa dậy, sáu rưỡi sáng cô đã bắt đầu đi, nhà ga từng nhóm người đến người đi, cô đợi một lúc liền thấy mẹ xách hai cái vali có chút vất vả bước ra, cô vội vã tới giúp.

Tuy rằng Hạ Thục Hoa đi chạy nạn, thế nhưng những thứ cần tiêu cần mua cần dùng, bà cũng chẳng hề bỏ đi, còn trang điểm rất thời thượng, làm tóc và làm móng, cả người tản ra một khí tức không tả nổi, nói chung, là phong cách tây nhưng có chút rẻ tiền.

Hạ An Ninh mau chóng tới xách một cái vali giúp bà: "Mẹ, sao mẹ lại mang nhiều đồ như vậy?"

"Đã mua rồi thì tất nhiên phải mang theo chứ! Chẳng lẽ lại vứt đi?" Nói xong, Hạ Thục Hoa liền phát hiện ra bộ quần áo có gì đó sai sai của Hạ An Ninh, bà ta kinh ngạc nói: "Ôi chao! An Ninh, bộ đồ con mặc trên người là do mẹ mua cho à? Hình như mẹ nhớ là có mua cho con bộ này đâu ta?"

Hạ An Ninh lập tức hoảng loạn lắc đầu: "Không phải ạ, bộ này... là của bạn con tặng."

Hạ Thục Hoa liền đưa tay cảm nhận chất vải một chút: "Bộ này có lẽ là hàng hiệu đấy! Sờ lên rất thoải mái! Bạn nào tặng vậy?"

"Thì... Thì là một người bạn tặng thôi ạ." Hạ An Ninh không muốn nói cho mẹ biết về chuyện Cung Vũ Trạch, bởi cô biết rằng, tính lợi dụng của mẹ khá cao.

"Là đàn ông à?" Hạ Thục Hoa nhạy cảm vô cùng hỏi lại.

Hạ An Ninh cũng không biết nói dối, dù cho cô có nói dối thì dưới ánh mắt sắc nhọn của Hạ Thục Hoa, cô cũng không thể nói nên lời, cô chỉ ậm ừ một lát rồi chuyển đề tài nói: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."

Hạ Thục Hoa thấy cô không nói, nhưng bà ta cũng khẳng định là đàn ông tặng, bà ta không khỏi ngạc nhiên một chút, con gái đang yêu ai rồi sao? Đối phương là người thế nào? Hoàn cảnh gia đình ra sao? Có tiền không?