Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 839




Hạ An Ninh thay đổi vài địa điểm chụp ảnh, còn Cung Vũ Trạch ngồi gần đó xem vô cùng thích thú. Bộ trang phục chụp ảnh của Hạ An Ninh đều mang theo vài phần e ấp, trong ánh mắt hàm chứa xuân tình, vô cùng phù hợp với lần chụp hình này. Lần này cùng cô đến chính là nữ giám đốc của công ty. Cô ấy thực sự thích nhóm chụp ảnh này.

Nếu như up lên mạng, tuyệt đối có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

“An Ninh mau đến đây, xoay người một chút, để làn váy xòe rộng ra.” Anh thợ chụp ảnh nói với Hạ An Ninh.

Trên người Hạ An Ninh là một chiếc váy đỏ dài theo kiểu trang phục cung đình thời cổ đại. Mái tóc dài của cô được điểm xuyết thêm vài món đồ trang sức, chiếc châm cài đầu rủ xuống chuyển động theo từng bước đi, khiến cô hệt như một tiểu quận chúa, vô cùng phù hợp với hiên nhà theo kiểu kiến trúc cổ đại.

Giống như một mĩ nhân bước ra từ thời cổ đại, cô nhẹ nhàng đưa tay lên, xoay người, làn váy khẽ lay động trước gió.

Ở hành lang không xa, Cũng Vũ Trạch khoanh tay đứng thưởng thức. Không biết vì sao, phong cảnh ở miếu Thái Cổ này không tồi, nhưng trong mắt anh lúc này muốn nhìn nhất chẳng có gì khác ngoài người con gái đang chụp ảnh kia. Cô như hòa vào với phong cảnh, trở thành một cảnh sắc cực kì mê hồn người.

Khuôn mặt được trang điểm của Hạ An Ninh lúc này mang theo phần diễm lệ, sắc môi hồng giống như hoa anh đào, mặt mày lộ ra sự phong tình mãnh liệt, có cảm giác giống quý phi thời cổ đại.

Cô ngồi đu đưa trên một chiếc xích đu, càng tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ.

Không ít du khách đừng gần đó thưởng thức vẻ đẹp của cô, cũng không ít các cô gái ngưỡng mộ rồi nghe ngóng bộ quần áo đó mua ở đâu.

Đẹp quá! Mỗi người con gái đều không từ chối được sức hút khó cưỡng của quần áo cổ trang, cộng thêm hiện tại có rất nhiều bộ phim cổ trang, phim cung đình. Hiện tại, ở trên mạng, cổ trang là mặt hàng được tiêu thụ mạnh nhất, hơn nữa lại có một người mẫu nữ đẹp tuyệt trần như vậy, nhất định có thể thu hút được sự quan tâm và theo dõi của khách hàng, đó là nhà sản xuất mong muốn nhất.

Rốt cục bộ quần áo cuối cùng cũng được chup trong khoảnh khắc ánh nắng chiều, Hạ An Ninh được thợ trang điểm tẩy trang, lấy mái tóc giả trên đầu cô xuống. Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô được tẩy trang sạch sẽ, trong chốc lát đã khôi phục lại vẻ thuần khiết ban đầu là một cô gái hiện đại thuần khiết.

“A! Năm rưỡi rồi! Xin lỗi!” Hạ An Ninh vừa bước đến bên cạnh Cung Vũ Trạch, vừa nhìn đồng hồ điện thoại. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, không nghĩ rằng anh vừa đợi liền đợi hẳn hơn hai tiếng đồng hồ, mà thời gian của anh lại rất quý giá nữa cơ chứ.

“Không sao! Cách thời gian đóng cửa vẫn còn một tiếng, đủ thời gian cho chúng ta đi dạo một vòng rồi.” Cung Vũ Trạch lúc nãy nghe được du khách nói chuyện với nhau sáu rưỡi mới đóng cửa, cho nên anh muốn đi dạo một chút.

“Ừm, tôi đi nói chuyện với bọn họ một chút.”

Lúc Hạ An Ninh chuẩn bị vẫy tay tạm biệt với mấy nhân viên, nữ giám đốc trẻ tuổi lập tức kéo tay Hạ An Ninh, nhỏ giọng nghe ngóng: “An Ninh, anh chàng đẹp trai kia là bạn trai của em sao? Em có thể giúp bọn chị hỏi anh ta rằng anh ta có thể đến công ty làm người mẫu nam được không! Tuyệt đối sẽ được nhận ưu đãi tốt!”

Hạ An Ninh không nhịn được mà phì cười: “Anh ấy không phải là bạn trai em, anh ấy là... bạn em. Anh ấy nhất định sẽ không làm người mẫu đâu.”

“Vì sao?” Nữ giám đốc hiếu kì hỏi.

“Bởi vì anh ấy không thiếu tiền.” Nói xong Hạ An Ninh vẫy vẫy tay, chạy về phía Cung Vũ Ninh.

Mà nữ giám đốc ở phía sau nhìn thân hình hoàn mĩ tuấn tú của Cung Vũ Trạch, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, người đàn ông đẹp trai như vậy cũng khó tìm kiếm được trong đám siêu mẫu!

Cung Vũ Trạch vừa rồi nhìn cô cười với nữ giám đốc kia vui vẻ đến vậy, anh không khỏi nheo mắt hỏi: “Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

“Nói về anh đó!” Hạ An Ninh ngẩng đầu cười.

“Nói gì về tôi?”

“Giám đốc chúng tôi hỏi anh có đồng ý làm người mẫu nam công ty chúng tôi không, chị ấy nói anh rất phù hợp.” Hạ An Ninh vừa cười vừa nói.

Cung Vũ Trạch nhếch miệng: “Không có hứng.”

“Tôi cũng biết vậy, cho nên tôi đã giúp anh từ chối giám đốc công ty chúng tôi rồi.”

Hai người vừa nói vừa tiến về phía trước, người qua lại trong miếu dần trở nên ít đi, ngôi miếu trở lại vẻ tĩnh mịch vốn có của nó.

Ánh tịch dương dần tắt, bầu trời dần trở thành màu xám phủ lên mọi ngóc ngách, cảm giác có chút đáng sợ. Trong lòng Hạ Vũ Ninh không khỏi nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Nhưng cô không nói ra miệng, cố gắng nhẫn xuống cái cảm giác này.

Vừa quẹo vào một cái hẻm, đột nhiên bị một con mèo hoang phóng ra hước về phía cánh cửa, Hạ An Ninh vừa bước vào cửa liền bị dọa hét lên “A” một tiếng. Sau đó cô theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay của Cung Vũ Trạch, khuôn mặt nhỏ bé nép vào vai hắn.

Cơ thể Cung Vũ Trạch trở nên căng thẳng, ngoài em gái mới thể cùng anh thân mật đến vậy, thì Hạ An Ninh chính là người phụ nữ thứ hai.

Giờ phút này anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Chỉ là một con mèo thôi mà, nếu như cô sợ thì chúng ta về thôi!”

Hạ An Ninh thực sự là một con người nhát gan, cô từ nhỏ đã thiếu tình yêu thường của ba, cho nên cô thực sự không thể to gan được.

“Thật sao?” – Hạ An Ninh ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn anh.

Cánh tay rắn chắc của Cung Vũ Trạch đưa ra nắm lấy tay cô, đi ra khỏi con ngõ bị bóng tối bao phủ kia. Hạ An Ninh bị nắm tay như vậy, con ngươi cô mở to. Được sự bảo vệ của anh cô cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.

Anh quan tâm chăm sóc cô như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào.

Lần đầu tiên trong mười chín năm qua, Hạ An Ninh cảm nhận được sự bảo vệ của một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ngọt ngào đến vậy.

Đây đúng là cảm giác của một người con gái lần đầu khi yêu.

Trong quá trình trưởng thành, đã có không ít người theo đuổi cô, nhưng cô luôn đặt việc học lên hàng đầu, đối với chuyện tình cảm cô trưởng thành có chút hơi muộn.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi con ngõ, Hạ An Ninh cảm thấy có hơi chút ngại ngùng bỏ tay anh ra. Cung Vũ Trạch đứng ở bên cũng không nắm lấy tay cô nữa.

Hai người một trước một sau đi về phía trước. Lúc bước xuống bậc thềm, có một con ong bay vù vù đến trước mặt Hạ An Ninh, dường như có hứng thú với đóa hoa trước ngực cô.

Hạ An Ninh lập tức bị dọa nhảy lên, hô hấp trở nên gấp gáp, đưa tay xua đi. Nhưng còn ong vô cùng cố chấp nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia, giống như đang chờ trực để đậu xuống.

“Tránh ra...” Hạ An Ninh không ngừng huơ tay muốn con ong kia rời đi.

Cung Vũ Trạch đi đằng trước quay đầu nhìn thấy cô đang đối mặt với con ong. Con ong đó đang ở trước mặt cô bay vù vù, lúc bay về bên trái, lúc bay qua bên phải. Tiếng ‘ù ù’ của nó biểu thị rõ nó vô cùng vui sướng khi tìm được một đóa hoa tươi đẹp.

Cuối cùng, lúc Hạ An Ninh không dám động đậy, con ong liền lập tức hạ cánh xuống đóa hoa trước ngực cô.