Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 775




Sở Nhan làm sao có thể yên tâm? Giây phút này, cô ấy toàn thân run bần bật, ngay cả nói cũng chẳng ra gì. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Chiến Tây Dương có chuyện rồi. “Xin mọi người nhất định phải cứu anh ấy, tôi cầu xin các người nhất định phải cứu anh ấy.” Sở Nhan nghe thấy mình lớn tiếng ra lệnh. “Xin các người đừng bỏ rơi anh ấy, xin các người nhất định phải cứu anh ra.” Sở Nhan mất kiềm chế hét lên trong điện thoại. “Sở tiểu thư, xin cô hãy yên tâm, chúng tôi đang tính toán cách tốt nhất để cứu anh ấy! Chúng tôi tuyệt đối không bỏ rơi anh ấy đâu.” Đầu dây bên kia nói xong, cúp máy, Sở Nhan run tay cầm lấy điện thoại, cô quen biết vị quan cấp cao nhất ở đất nước này, cô không do dự mà gọi ngay cho anh ta. “Chào cô Sở tiểu thư, cho hỏi giúp được gì cho cô?” Sở Nhan nói cực kì nghiêm túc, “Chào anh, Nick, có một vụ việc tôi cần phải nói cho anh biết, có một bác sĩ của chúng tôi bị bọn phản động bắt rồi, thân phận của vị bác sĩ ấy, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu anh ta xảy ra chuyện ở đất nước của anh, hậu quả cực kì nghiêm trọng.”

“À! Thân phận của vị bác sĩ này là gì?” Vị quan to ở đầu dây bên kia rất xem trọng, tò mò hỏi. “Anh ta là em trai của ngài tổng thống, cũng là cháu trai của tổng thống tiền nhiệm, cho nên, các anh cần phải cứu lấy anh ta! Bất luận gặp nguy hiểm thế nào, cũng đừng từ bỏ anh ta.”

“Được! Sở tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu người trong thời gian sớm nhất.” Cúp máy, Sở Nhan dường như dốc hết sức lực của mình, tay của cô xịu xuống, và hốc mắt cô cũng đã có thời gian để rơi nước mắt, trợ lý của cô lập tức đưa khăn giấy cho cô. “Chị Sở, chị yên tâm, bác sĩ Chiến nhất định sẽ không sao! Anh ta thông minh như thế.” Sở Nhan đón lấy, che đậy mắt mình lại, giây phút này, trong lòng cô rất rối bời, lời an ủi nào đi nữa, cũng không bằng việc cô tận mắt chứng kiến Chiến Tây Dương an toàn đứng trước mặt cô. Chiến Tây Dương, anh từng hứa, anh nhất định sẽ trở về, anh không thể nuốt lời. Em muốn anh phải trở về an toàn. Trong lòng Sở Nhan đang gào thét. Còn Chiến Tây Dương, hiện đang được sắp xếp trong một căn phòng, được mười mấy người giam giữ. Cùng làm việc với anh còn hai vị bác sĩ bản địa, họ được sắp xếp làm trợ lý của anh, hiện tại, họ đang cần Chiến Tây Dương phải bày ra công trình nghiên cứu của mình, cứu những bọn đàn em và cư dân bị nhiễm bệnh. Chiều tầm năm giờ, mấy chiếc xe đậu ở trước cửa, một người đàn ông có thân hình cao to, hung dữ đi vào cùng mười mấy đàn em, anh ta là lãnh đạo ở đây, là một kẻ phản động cực kì thô bạo. Anh ta bước bước to đến trước mặt Chiến Tây Dương, tưởng sự uy nghiêm và sức trấn áp của mình, sẽ khiến người đàn ông phương đông này cảm thấy sợ hãi. Nhưng, anh ta đã đoán sai, nhìn anh đứng trước mặt, sắc mặt bình tĩnh, thân hình cao ráo của người đàn ông phương đông trẻ tuổi, anh ta ngạc nhiên vài giây, “Anh không sợ tôi? Chẳng lẽ anh không sợ chết sao?”

“Tôi là một bác sĩ, sự sống chết trên giường bệnh tôi đã nhìn thấu rồi, đối với tôi mà nói, chết không đáng sợ.”

“Tôi biết anh đã nghiên cứu ra thuốc giải, bây giờ, tôi muốn anh lập tức nghiên cứu một phần, và, sản xuất hàng loạt cho tôi.” Người đàn ông hung dữ ra lệnh. Chiến Tây Dương nhìn anh ta, người đàn ông này muốn sản xuất hàng loạt, chỉ là muốn bán thuốc giải với giá cao ở nước này, anh không muốn giúp mạnh hiếp yếu, lắc đầu đáp, “Tôi có thể cứu những người xung quanh anh, nhưng, tôi sẽ không sản xuất hàng loạt.” Người đàn ông nghe xong, sắc mặt lập tức đen sầm, đưa mắt về phía đàn em bên cạnh, và người đó bước đến, nắm lấy cổ áo của Chiến Tây Dương, tỏ vẻ chuẩn bị cho anh một trận. Chiến Tây Dương hơi giương mặt lên, không có tỏ ra vẻ sợ hãi, người đàn ông đang nắm áo anh thấy vậy, bèn giơ cú đấm đấm lên má của anh. Chiến Tây Dương đau đớn quay mặt, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, anh giơ tay lau, vịn vào bàn nhịn không lên tiếng. Người đàn ông phản bội đồng đội liền bước lên trên ngăn cản, nói rõ tính chất quan trọng của Chiến Tây Dương, mong đàn em của vị đại ca đó nhẹ tay chút, thân phận hiện tại của Chiến Tây Dương, tuyệt đối quan trọng. Người đàn ông đó tiếp tục dùng vài ngôn từ tiếng Anh ít ỏi cảnh cáo anh, mới hung hãn dẫn đoàn người rời đi, ra lệnh cho Chiến Tây Dương trong vòng ba ngày, phải nghiên cứu ra lô thuốc giải đầu tiên, nếu không, họ sẽ chặt đứt một ngón tay của anh. Chiến Tây Dương bảo mệt rồi, muốn nằm nghỉ một chút, đám người đó cũng không dám ép anh quá, nhốt anh trong một căn phòng, cho anh một chiếc giường sơ sài, để anh nghỉ ngơi. Hiện giờ Chiến Tây Dương không thể nào chợp mắt, lúc này, trong đầu anh toàn là hình ảnh của Sở Nhan, còn có người thân của anh, người cha, anh không biết mình có được an toàn rời khỏi nơi này không. Nhưng mà, anh đã hứa với Sở Nhan, anh nhất định sẽ trở về. Nhớ đến cô từng nói, cô không muốn nếm mùi vị mất đi người mình yêu thương lần nữa, trái tim Chiến Tây Dương đau nhói. Anh trở thành người cô yêu, nhưng, bây giờ anh lâm vào cảnh sống chết, nếu còn tia hy vọng được sống sót, Chiến Tây Dương tuyệt đối không bỏ cuộc. Bây giờ, anh cần phải tịnh tâm, quan sát người trong đây, chờ đợi một cơ hội đào tẩu. Nhưng anh cũng không thể tùy ý hành động, bọn chúng là phần tử phản động, ai ai cũng tràn đầy sát khí, nếu làm chúng tức giận, không chừng chúng sẽ bất chấp ra tay sát hại anh. Nhưng mà, nếu phối hợp với chúng, anh làm không được, thầy đã trốn thoát, và đất nước này sẽ được sản xuất hàng loạt thuốc giải trên diện rộng, cứu những người nghèo khổ, nếu anh nghiên cứu thuốc giải, để bọn phản động này sử dụng vũ lực, đó là điều anh không hề mong muốn. Thân làm một bác sĩ, điều căn bản nhất là phải có lương tâm, họ tồn tại để cứu người, không phải vì tổn thương loài người mà tồn tại. Tối nay Chiến Tây Dương ở trong phòng, anh không ăn không uống, anh nghĩ được cách tốt nhất, đó là kéo dài thời gian, nếu Sở Nhan biết được anh bị bắt, chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách để cứu anh. Điều anh cần làm bây giờ, là tranh thủ thời gian cho đội giải cứu. Trên đường đến khai thác khoan, đoạn đường này rất an toàn, đây là quốc lộ của nước X, nhưng, giây phút này, sự nhớ nhung trong lòng Sở Nhan, ngoại trừ những công nhân khoan, còn có người đàn ông cô yêu. Tuy hai người chưa có yêu đương qua ngày nào, nhưng, tình cảm giữa hai người họ đã ăn sâu vào tâm hồn. Cả hai cùng yêu nhau, nếu ông trời cho họ cơ hội được ở bên nhau, cuộc đời này họ sẽ không rời xa nhau nữa. Sở Nhan cứ nhìn điện thoại suốt, bây giờ cô không để lỡ bất kì cuộc điện thoại nào, cô phải tiếp nhận tin báo giải cứu Chiến Tây Dương nhanh nhất. Cô mới báo cáo vụ việc này cho Tịch Phong Hàn, anh ở nơi phương xa, xém chút nữa đã phái người qua giải cứu, sự lo lắng của anh không kém bất cứ người nào khác. Tịch Phong Hàn đích thân gọi điện cho tổng thống nước này, dặn họ phải nhanh chóng giải cứu nạn nhân.