Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 353




Sáng sớm mùng 5.

Trình Ly Nguyệt nhận được cuộc gọi của Linda, vào lúc này, nghe thấy giọng của cấp trên, khiến cô cảm thấy thân thiết một cách lạ lùng.

"Ra ngoài chơi nào!" Linda hẹn Trình Ly Nguyệt.

"Được thôi! Buổi trưa em mời." Trình Ly Nguyệt cũng muốn gặp cô ấy.

Hẹn nhau tại một nhà hàng vào buổi trưa.

Linda mặc một bộ quần áo công sở gợi cảm, tuy đã có tuổi, nhưng phong tình vẫn phơi phới.

"Chị Linda, chị càng ngày càng trẻ ra." Trình Ly Nguyệt cười híp mắt.

"Còn nói chị, chẳng phải em cũng càng ngày càng đẹp ra đó sao? So với dáng vẻ thanh tú trước đây, ở cái tuổi 25 như bây giờ của em, có thể nói là khoảng thời gian đẹp nhất của người phụ nữ."

Trình Ly Nguyệt cười, cuộc sống bây giờ của cô khá hạnh phúc, sống chung với người nhà họ Cung, cảm giác cứ như lại có được mái ấm gia đình.

"Chị đọc báo rồi, Cung Dạ Tiêu chắc đau lòng lắm nhỉ!"

Trình Ly Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy."

"Nhưng chuyện sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, thông suốt rồi thì sẽ chẳng sao cả."

"Bây giờ anh ấy đã bình tĩnh hơn nhiều rồi." Trình Ly Nguyệt cảm thấy vui mừng, vài ngày nay Cung Dạ Tiêu đều ra ngoài, cô không biết anh bận rộn việc gì nữa, nhưng anh đã khôi phục lại vẻ tinh anh mạnh mẽ như lúc trước rồi.

"Ly Nguyệt, công ty mới đã trang trí xong rồi, chị dẫn phần lớn những nhân viên lúc trước của chúng ta đi theo, đến lúc đó sẽ là một bầu không khí hoàn toàn mới."

"Địa chỉ công ty ở đâu vậy? Gần chung cư em ở không?" Trình Ly Nguyệt tò mò.

"Tòa nhà cao tầng đối diện với công ty Kaman của chúng ta đó. À đúng rồi, nghe nói là tầng lầu của công ty đá quý của Hoắc Yên Nhiên ngày trước.

"Cái gì? Chẳng lẽ lại nằm đối diện với công ty của Hoắc Yên Nhiên?" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc.

"Không phải, công ty thiết kế đá quý Thế Tước của chúng ta, chính là công ty của Hoắc Yên Nhiên, công ty đó bị người khác thu mua, đổi tên công ty, cũng thay hết tất cả nhân viên."

Trình Ly Nguyệt chớp mắt, hơi kinh ngạc: "Công ty của Hoắc Yên Nhiên hình như mới mở chưa bao lâu mà đã đóng cửa rồi sao?"

"Bây giờ ông chủ lớn nhất của chúng ta là ai?"

"Chị xin được tạm thời bảo mật thân phận của anh ta, bởi vì anh ta không muốn công khai, mọi thứ của công ty đá quý đều do chị toàn quyền phụ trách." Linda cười, trong mắt lóe lên tia sáng hâm mộ.

Trình Ly Nguyệt thì cảm thấy bất ngờ: "Linda, chị giỏi quá!"

"Ly Nguyệt, nếu em muốn một chức vụ trong công ty, chị có thể cho em vị trí tổng giảm, em thấy thế nào? Linda cũng hy vọng cô có thể có thêm một chút địa vị trong công ty.

Dù sao, sau này công ty sẽ là của cô, đây là món quà Cung Dạ Tiêu tặng cho cô.

Trình Ly Nguyệt híp mắt nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thôi, em vẫn cứ làm thiết kế của em! Hơn nữa, em không muốn có quá nhiều áp lực, lơ là quá trình trưởng thành của con trai em."

"Biết ngay em sẽ nghĩ như thế." Linda cười nói, đối với cô mà nói, kiếm tiền nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là cô ấy có thể tiếp tục phát huy tài năng của mình, tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa.

Gặp Linda xong, hai người đến tham quan công ty, tuy bây giờ chỗ này vẫn chưa mở cửa, nhưng thiết kế trang trí bên trong đảm bảo sang trọng phóng khoáng, cho người khác cái cảm giác cao cấp. Trình Ly Nguyệt cũng tham quan văn phòng của mình, độc lập, riêng tư, cửa sổ trời toàn cảnh, tầm nhìn bao quát, có thể ngắm nhìn tòa nhà của Cung Dạ Tiêu từ phía xa, đây là điều khiến cô thấy vui nhất.

Trình Ly Nguyệt vừa nhìn đã thích, với độ cao 20 tầng vừa phải, làm việc vẽ vời ở nơi đây, sẽ là một kiểu tận hưởng thú vị.

"Hài lòng không?" Linda cười hỏi.

"Rất hài lòng." Trình Ly Nguyệt cười.

"Sau này nơi đây sẽ là chiến trường của chúng ta rồi, Ly Nguyệt, chúng ta sẽ cùng nhau kinh doanh tốt công ty này." Linda tràn đầy tự tin, thứ cô cần không phải là mức lương cao, mà là một nơi đủ cho cô thể hiện năng lực của bản thân mình.

Đời người giống như một ngọn lửa, chỉ có bùng cháy chói mắt mới không uổng kiếp này.

"Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức, giúp đỡ chị hết mình." Trình Ly Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Linda mỉm cười, nhìn về phía tòa nhà Tập đoàn Cung Thị đối diện, thầm nghĩ, đây chắc chắn là một chuyện tình lãng mạn nhất, đẹp đẽ nhất mà cô ấy từng gặp.

Trường của cậu bé bắt đầu báo danh sau mùng 10, cậu bé bắt đầu lên lớp chồi rồi, thế giới của trẻ con luôn là thế giới đơn thuần tươi đẹp nhất, khi dẫn cậu bé đi báo danh, cậu bé không hề bài xích việc đi học, cậu bé là minh tinh nhỏ trong trường đấy, xung quanh có rất nhiều các cô bé xinh đẹp vây quanh, chủ động nói chuyện tặng quà cho cậu.

Và vài hôm này, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành cũng đang thấy buồn về một vấn đề, cứ tưởng rằng kỳ nghỉ một tháng sẽ rất dài, nhưng chớp mắt chỉ còn lại chưa đến một tuần.

Cung Muội Muội thật sự không nỡ rời xa anh, thì Dạ Lương Thành sao có thể nỡ được chứ?

Cung Muội Muội thẹn thùng nhắc với ba mẹ chuyện ở khách sạn trong một tuần sắp tới, lúc nói chuyện, cô thẹn thùng rũ mắt, hai ông bà Cung lại sảng khoái đồng ý.

Khi Cung Muội Muội lái xe đi, cả khuôn mặt ngượng ngùng, cảm giác như cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi, cô cũng cảm ơn sự tin tưởng và yên tâm của ba mẹ dành cho cô.

Cô ấn vào điện thoại trên xe, gọi vào số của Dạ Lương Thành.

"Alo!" Giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên trong chiếc xe yên tĩnh.

Con tim của Cung Muội Muội bỗng nhiên đập nhanh, cô mỉm cười: "Em ra ngoài rồi, gặp nhau đi!"

"Được!"

"Em nói với ba mẹ tối này sẽ ngủ lại khách sạn." Cung Muội Muội không nhịn được, cô muốn nói tin tốt này cho anh nghe.

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó lại cười đầy mập mờ: "Muốn ngủ với anh ư?"

Cung Muội Muội đang lái xe, trong xe cứ vang vọng câu nói này, khiến cô xấu hổ chết đi được, rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.

"Ai nói muốn ngủ với anh chứ?" Cung Muội Muội xấu hổ,

"Em đang lái xe?" Dạ Lương Thành hỏi.

"Vâng!"

"Vậy thì tập trung lái xe, đừng gọi điện thoại lung tung."

"Vậy em đi đến khách sạn trước, anh đến tìm em nhé?"

"Được." Dạ Lương Thành đáp.

Tâm trạng của Cung Muội Muội bỗng trở nên vui vẻ, cô phải cùng anh trải qua một tuần đầy hạnh phúc mới được.

Nửa tiếng sau, xe của cô vừa chạy đến cửa khách sạn, thì đã nhìn thấy chiếc xe việt dã dài như thân xe tăng vô cùng bắt mắt của anh đang đậu tại bãi đỗ xe đợi cô, trong lòng cô thấy ấm áp, hóa ra anh lại đến trước rồi.

Cô mở cửa bước xuống xe, không còn thấy thẹn thùng nữa, cô nhảy cẩng lên chui vào lòng anh. Cánh tay chắc khỏe của Dạ Lương Thành đỡ lấy cô, đôi chân nhỏ của Cung Muội Muội kẹp lấy eo của anh, bỗng chốc, vô cùng mập mờ.

Xe việt dã của Dạ Lương Thành cao to, cộng thêm vị trí đậu xe của hai người khá khuất, lúc này chẳng có ai nhìn thấy hết.

Dạ Lương Thành đỡ cô dựa vào khung cửa xe việt dã của anh, ánh mắt anh sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm vào cô, thân hình hoàn mỹ của anh khom xuống, Cung Muội Muội không kiềm chế được, mặt mày xấu hổ đỏ bừng.

"Muội Muội, em thật mê người." Dạ Lương Thành tán thưởng, cánh môi mỏng nôn nón muốn hôn cô gái quyến rũ này.

"Ưm..." Cung Muội Muội không ngờ sẽ bị anh hôn ở đây, hiện tại họ đang ở bên ngoài xe, cô hốt hoảng nắm chặt lấy vạt áo của anh, không biết nên đẩy anh ra hay muốn anh hôn sâu hơn.