Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1335




“Được rồi! Nếu con đã có cách nghĩ riêng thì ba nuôi không can thiệp nữa, ta thật tiếc thay cho con!” Đỗ Hữu Vọng nói rồi nhìn cô: “Lạc Y, cũng không cần giấu Tử Dương chuyện này, con có thể nói cho nó biết, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng các con cũng vẫn là chị em ruột.”

“Đúng ạ, Tử Dương chính là em trai ruột của con.” Nhan Lạc Y gật đầu.

Nhan Lạc Y đi ra, Đỗ Hữu Vọng buồn phiền hút một hơi thuốc lá, không ngờ lại bị sặc lên ông ho sặc sụa một hồi. Cứ ho mãi, ho mãi, bỗng nhiên ông cảm giác như có cái gì đó nong nóng dâng lên cổ họng, ông liền đi đến bên thùng rác nhổ một miếng.

Nước bọt được nhổ ra còn mang theo một chút máu tươi. Đỗ Hữu Vọng trợn trừng mắt, ông không tin nổi mà đưa tay ôm ngực, cảm giác chỉ cần ho một tiếng là dạ dày liền đau như bị rút.

Lúc còn trẻ, để thăng chức, Đỗ Hữu Vọng thường đi uống rượu cùng cấp trên, đến khi thăng chức rồi thì ông gần như không còn uống nữa, nhưng lại bị bệnh đau dạ dày kinh niên. Trái tim ông đập mạnh, lẽ nào ông mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng?

Ho ra máu không phải là bệnh gì tốt đâu! Ông phải đi kiểm tra kỹ lại mới được.

Trên lầu, Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương nói chuyện với nhau một hồi. Nhan Tử Dương cũng rất khiếp sợ, nhưng trong lòng hắn, Nhan Lạc Y chính là chị ruột của mình.

Tuy không phải máu mủ, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm chị em của hai người.

Hơn nữa, Nhan Tử Dương cũng vui thay cho cô, như vậy cô có thể tìm lại được thân thế của mình, lại có thể quen được người nhà phó tổng thống, cậu thầm nghĩ nhà mẹ ruột của chị thật không tầm thường.

Nhan Lạc Y về đến phòng, cô rất thoải mái, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có, ba nuôi sẽ không can thiệp chuyện của cô nữa, cô cũng không cần mang theo gánh nặng áp lực này, thật tốt.

Nửa đêm Đỗ Hữu Vọng liên tục ho ra máu hai lần, điều này khiến ông ý thức được phải lập tức đi bệnh viện kiểm tra rồi, nếu không chắc sẽ không sống được bao lâu nữa.

Sáng sớm, Đỗ Hữu Vọng liền đến bệnh viện, trợ lý thay ông xếp hàng xong, ông mang theo tâm trạng không được tốt đi vào phòng làm việc của bác sỹ.

Bác sĩ kêu ông làm xét nghiệm máu và nội soi dạ dày, Đỗ Hữu Vọng đều làm theo. Ông chờ từ sáng đến tận chiều để lấy kết quả xét nghiệm. Khi nhìn kết luận trên báo cáo xét nghiệm, ông sợ đến run rẩy hai tay, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Sau khi xem xong kết quả, bác sỹ dự đoán ông chỉ còn sống được một năm nữa thôi.

Nếu phối hợp trị liệu thì may ra có thể kéo dài được hai năm. Bác sỹ kêu ông nghỉ việc, chuyên tâm điều trị bệnh.

Khuôn mặt Đỗ Hữu Vọng tái nhợt vô sắc, ông mới chỉ năm mươi tuổi, sao cuộc đời đã thấy điểm dừng rồi chứ?

“Đỗ tiên sinh, nếu ông còn chuyện gì cần làm, đề nghĩ ông nên lập tức làm đi, cuộc đời hữu hạn, đừng để mình phải nuối tiếc chuyện gì.”

Trong đầu Đỗ Hữu Vọng lập tức nghĩ tới Nhan Tử Dương, đây là con trai ruột của ông, những ngày sau cùng của cuộc đời, ông muốn sống cùng con trai mình.

“Có phương án nào để tôi có thể sống lâu hơn hay không?” Đỗ Hữu Vọng mong bản thân mình có thể sống hơn hai năm.

Bác sĩ cũng chỉ có thể đề nghị ông phối hợp trị liệu, không còn cách nào khác bởi vì làm phẫu thuật sẽ đau đớn hơn mà chưa chắc đã khỏi được bệnh, anh ta khuyên không nên làm như vậy.

Đỗ Hữu Vọng đi ra khỏi bệnh viện, chỉ cảm thấy cuộc đời đột nhiên đen tối vô vọng, trước đây ông là người rất có dã tâm nhưng hiện tại ông chỉ mong được nghỉ hưu sớm, cùng con trai sống những ngày tháng còn lại.

Đỗ Hữu Vọng về đến nhà, Nhan Tử Dương đã thu thập hành lý xong, máy bay của cậu sẽ bay ra nước ngoài vào ngày mai.

Đỗ Hữu Vọng thở dài. Ông đột nhiên rất muốn nói cho con trai nghe mọi chuyện, nhưng ông ý thức được, nhất định con trai sẽ hận ông, bởi vì trong lòng cậu, ba mẹ ruột đã qua đời rồi.

Mà ông đã chen chân vào hôn nhân của ba mẹ cậu nên mới có cậu, điều này sẽ khiến cậu khó có thể chấp nhận được.

“Ba nuôi, con sắp ra nước ngoài, chị đang thực tập trong phủ tổng thống, ba ở nhà phải chăm sóc bản thân mình đó.” Nhan Tử Dương dặn dò ông.

“Ừ, các con đều phải làm tốt việc của mình, ba sẽ chăm sóc tốt bản thân.”

Đỗ Hữu Vọng giả bộ tinh thần đang rất tốt.

Buổi chiều chủ nhật, Nhan Y Lạc nhận được cuộc gọi của Liễu phu nhân, bà muốn mời cô đến nhà bà ăn cơm.

Đỗ Hữu Vọng vừa hay nghe thấy, ông kêu Nhan Lạc Y đi qua đó, còn ông cũng muốn ở riêng với con trai mình một đêm.

Nửa giờ sau khi nhận được điện thoại của Liễu phu nhân, xe của tài xế đã đến trước nhà đón Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y nói với em trai: “Sáng mai, trước khi lên máy bay gọi điện cho chị, sau khi đến nơi cũng phải gửi tin nhắn cho chị, để chị biết em đã đến nơi an toàn.”

“Em biết rồi, chị à, đừng lo lắng cho em quá như vậy, em đã là người lớn rồi.” Nhan Tử Dương vẫy tay với cô.

Nhan Lạc Y ngồi vào xe rồi rời đi, Đỗ Hữu Vọng nói với Nhan Tử Dương: “Buổi tối, chúng ta ra ngoài ăn đi! Ăn một bữa thật ngon rồi ra nước ngoài.”

“Cảm ơn ba nuôi.” Nhan Tử Dương vui vẻ nói.

Nhan Lạc Y ngồi trong xe, cô muốn mua chút đồ gì đó đến nên kêu tài xế dùng lại trước của hàng hoa quả. Cô mua một chút hoa quả rồi lên xe.

Nhà họ Phan.

Phan Lê Hân đã ở nhà, anh ngồi trong thư phòng nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác, anh mong Nhan Lạc Y đến nhanh một chút.

Sắp sáu giờ rưỡi, Nhan Lạc Y đem theo hoa quả tới, Liễu phu nhân vừa nhìn thấy cô thì liền cười rạng rỡ, vô cùng vui vẻ: “Lạc Y, đến rồi à, mau vào đi cháu.”

“Bà Liễu.” Nhan Lạc Y thân thiết gọi bà.

Mà lúc này, cô thấy Phan Lê Hân đang bước ra từ thư phòng, cô đột nhiên nghĩ đến, nếu gọi hắn là anh trước mặt bà Liễu, như vậy có sai vai vế không? Phan Lê Hân nhìn cô đang nhìn mình, bộ dạng không biết nên làm gì, hắn không khỏi buồn cười, nói với mẹ: “Mẹ, con và Lạc Y nói chuyện một chút, để cô ấy gọi con là anh chứ đừng gọi con là chú.”

Liễu phu nhân hiểu rõ lòng con trai mình, không khỏi cười ha hả: “Con ngại khi bị Lạc Y gọi già như vậy sao, nếu đã biết mình lớn tuổi rồi, còn không mau lấy vợ sinh con đi.”

Ánh mắt Phan Lê Hân đau khổ nhìn về phía Nhan Lạc Y. Nhan Lạc Y đang che miệng cười trộm, bất thình lình bị hắn nhìn, cô lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.

“Được rồi, Lạc Y, cháu kêu nó là anh đi! Kêu ta là bác thôi!” Liễu phu nhân nói xong, trong lòng khẽ rung động. Bà nhìn con trai mình rồi lại nhìn Nhan Lạc Y, như có cơn sóng ngầm đang trỗi dậy trong tim.

Bà có nghĩ nhưng không dám tác hợp, dù sao thì Nhan Lạc Y cũng còn trẻ lại còn nhỏ như vậy, nếu ở bên con trai mình có khi nào khiến cô chịu thiệt không?

“Lê Hân à! Con chơi với Lạc Y nhé, mẹ đi rửa hoa quả.” Liễu phu nhân cười rộ lên, trong ánh mắt mang theo vẻ mong đợi.

Nếu Tiểu Cầm dưới đất biết được, không biết bà ấy có đồng ý với ý nghĩ của mình không nhỉ? Hiện tại chủ yếu là xem bọn trẻ nghĩ gì thôi.

“Đi với anh vào thư phòng một lát.” Phan Lê Hân nói với Nhan Lạc Y đang đứng ở đại sảnh.

Nhan Lạc Y ngoan ngoãn đi theo hắn vào thư phòng, bàn đọc sách của Phan Lê Hân hơi loạn, chắc hắn vẫn đang tìm tài liệu gì đó nhưng chưa tìm được.

“Tìm giúp anh tài liệu, chắc là ở trên giá sách, anh không nhớ nó ở đâu.”

“Tài liệu có dán nhãn gì không?” Nhan Lạc Y hỏi.

Phan Lê Hân cầm một tập tài liệu có dán nhãn giống như vậy: “Những cái giống cái này đều tìm ra.”

“À! Vâng ạ.” Nhan Lạc Y liền đi đến bên giá sách tìm tài liệu, cô tìm kiếm rất tỉ mỉ.

Phan Lê Hân dựa vào bàn, ánh mắt chăm chú mà tỉ mỉ nhìn thân ảnh của cô gái này, hơi ngẩn người một lát.

“Tìm được cái rồi.” Nhan Lạc Y rút ra, nhìn hắn.

“Đưa đây.” Phan Lê Hân nói với cô, mấy công việc cần đến sự tỉ mỉ không phải sở trường của anh, lúc nãy tìm chán rồi nên anh mới kêu cô đi tìm.

Nhan Lạc Y đưa cho anh, không biết trước mặt cô và hắn có bậc thang nên liền vấp phải, cả người đều lao lên phía trước.

“A…” Nhan Lạc Y sợ hãi kêu lên, Phan Lê Hân liền tiến lên một bước, ôm cơ thể ngã nhào phía trước vào lòng mình.

Nhan Lạc Y vẫn còn chưa hoàn hồn, thì cơ thể mình đã ngã vào lòng người đàn ông rồi.

Lúc phát hiện ra thì cô lập tức ngẩng đầu lên, Phan Lê Hân bất đắc dĩ lắc đầu: “Từ lúc gặp em, em đã đụng chạm đến thân thể anh bao nhiêu lần rồi?”

Nhan Lạc Y liền ngại đến đỏ bừng mặt: “Xin lỗi... Em không cố ý.”

Thực ra bình thường cô sẽ không như vậy, cũng không biết vì sao cứ gặp anh là cô lại như làm trò hề mất mặt mất bao lần.

“Không sao, anh không ngại.” Phan Lê Hân nhếch miệng cười, cảm thấy ngốc nghếch chút cũng khá đáng yêu.

Nhan Lạc Y đưa tài liệu cho hắn, cô xoay người tiếp tục đi tìm.

Nhan Lạc Y tìm thật cẩn thận, chốc lát đã tìm ra tất cả cho anh, nhưng Phan Lê Hân đã tìm được tài liệu mà anh muốn, vậy thì núi tài liệu trên bàn kia lại lần nữa phải đặt về chỗ cũ.

“Để em làm cho!” Nhan Lạc Y nói, lại bận rộn phân loại rồi đặt trở về giá.

Giá sách chỉ cao một chút thôi nhưng nhìn cô trông rất khổ sở, nhìn người đàn ông này dựa vào bàn cầm tài liệu lên xem, cô đành lén kiễng chân lên, không định nhờ hắn giúp đỡ mà đặt tập tài liệu này lên ngăn tủ cao nhất.

Đúng lúc này, thiếu chút nữa thì cô thành công, nhưng phía sau bất ngờ có bóng dáng cao lớn phủ lên người cô, quyển sách mà cô có dùng sức cũng không cất lên được bị một bàn tay đặt lên.

Nhan Lạc Y xoay mạnh người lại. Trong không gian nhỏ hẹp, cô bị hơi thở nam ùa vào mặt. Phan Lê Hân cúi đầu, nhìn cô gái đáng yêu nhỏ nhắn trong lòng mình, hai tay liền đưa lên, nhốt cô giữa giá sách và lồng ngực mình.

Bỗng nhiên muốn làm như vậy.