Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1306




Trong bệnh viện.

Kế hoạch của Cổ Hạo tiến hành vô cùng thuận lợi, bác sĩ hỏi han tình hình xong liền về lại phòng cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, ông bà Cổ vẫn đang nhìn Nhiếp Quân Cố.

Trong lòng họ vô cùng cảm kích, cũng trong lúc này họ mới bắt đầu tìm hiểu lại và coi trọng người đàn ông này, nghĩ tới việc anh bất chấp tính mạng cứu con gái họ.

"Anh Nhiếp, anh thực sự đồng ý đánh đổi tất cả để cứu chị em sao?" Cổ Hạo chỉ sợ ba mẹ không nhận ra cái tốt của anh, liền hỏi anh lại một lần nữa.

Nhiếp Quân Cố gật đầu, ánh mắt anh nhìn về phía phòng cấp cứu: “Chỉ cần Tiểu Duyệt cần tới anh, muốn anh cắt miếng thịt nào trên người cũng được.”

Lời anh nói khiến ông bà Cổ ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ đều ánh lên vẻ kinh ngạc.

Tình cảm Nhiếp Quân Cố dành cho con gái họ vừa nãy đã thể hiện vô cùng rõ rệt.

Nếu như trên thế gian này có người yêu con gái họ như vậy, cho dù anh ta là người nước ngoài thì đã sao chứ? Con gái chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!

Mười mấy phút sau, bác sĩ đẩy cửa bước ra, chỉ thấy bác sĩ lúc này đang dùng lời lẽ vô cùng nghiêm khắc và tức giận nói với nữ trợ lý ở bên cạnh: "Cô có thể có chút kiến thức chuyên ngành được không thế, tình hình của bệnh nhân sao có thể tùy tiện kết luận như vậy chứ?"

"Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không dám như vậy nữa." Nữ y tá nét mặt như sắp khóc.

Cổ Hạo đứng bên cạnh cười thầm, xem ra sự việc sắp thành công rồi.

"Bạn gái của tôi sao rồi?" Nhiếp Quân Cố vội vã hỏi.

Ông bà Cổ cũng vội chạy tới đứng cạnh bác sĩ nói: "Con gái chúng tôi hiện giờ có cần thay gan không?"

Bác sĩ cúi người về phía họ bày tỏ thái độ nhận lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy trợ lý của tôi làm nhận, Cổ tiểu thư là do khí huyết dồn lên gây ra choáng tạm thời, không có gì đáng ngại cả.”

Nói xong, bác sĩ lại thận trọng nói với Nhiếp Quân Cố: "Tiên sinh, thành thật xin lỗi đã làm mọi người hoảng sợ, bạn gái anh không sao cả, đang truyền dịch, chắc sắp tỉnh lại rồi.”

“Thật sao? Chắc chắn chứ!” Nhiếp Quân Cố vô cùng lo lắng, không dám lơ là.

Ông bà Cỏ cũng thở phào, không ngờ là sợ hãi bóng gió một trận

"Tuy nhiên tinh thần của bệnh nhân hơi kích động, đợi cô ấy tỉnh lại mọi người nhất định không được nói những lời gây kích động với cô ấy, chuyện gì cũng phải nghe theo cô ấy, đợi tâm trạng cô ấy ổn định trở lại rồi thương lượng." Bác sĩ dặn df.

"Được thôi, cám ơn bác sĩ." Ông bà Cổ lập tức gật đầu.

Bác sĩ lại gọi trợ lý tới: "Tiểu Vương, mau vào phòng làm việc của tôi, sau này còn để xảy ra lỗi sơ đẳng như vậy thì không cần tới làm việc nữa.”

"Vâng, chủ nhiệm, tôi không dám nữa, sau này không dám nữa." Nữ trợ lý nhận lỗi vô cùng thành khẩn.

Nhiếp Quân Cố lúc này mới dám thở phào, vừa nãy anh sắp sửa lo lắng phát điên lên.

“Sợ quá, con còn tưởng rằng chị con phải thay gan thật." Cổ Hạo đứng bên cạnh vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi quá độ.

“Mọi người đừng lo lắng nữa, Tiểu Duyệt không sao đâu.” Nhiếp Quân Cố quay đầu an ủi, đồng thời cũng nói với ông bà Cô: "Ba bác cũng yên tâm đi!”

Ông bà Cổ đưa mắt nhìn nhau, gật đầu với Nhiếp Quân Cố, sau đó mới yên tâm ngồi xuống chờ đợi.

Một lát sau thì thấy Cổ Duyệt đang truyền nước tỉnh lại, được đẩy ra ngoài.

“Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, làm em sợ quá." Cổ Hạo lao tới, là người đầu tiên lại gần cô.

Cổ Duyệt nhìn thấy ba mẹ ngoài cửa và còn cả Nhiếp Quân Cố đang bồn chồn lo lắng, biết rằng đúng là em trai mình đã thực hiện kế hoạch.

Cổ Hạo vội nắm lấy tay cô, đứng quay lưng lại với ba mẹ và Nhiếp Quân Cố, nháy mắt ra hiệu.

Cổ Duyệt thấy đã diễn tới mức này rồi đương nhiên không thể bỏ dở giữa chừng, cô bóp trán giả bộ đau đầu: "Sao chị lại ở trong bệnh viện thế này?”

“Chị, chị bị ngất xỉu? Chị quên rồi sao?” Cổ Hạo đứng bên cạnh phụ họa.

Nhiếp Quân Cố lập tức lo lắng cúi xuống nhìn cô: “Tiểu Duyệt, em còn khó chịu ở đâu nữa?”

“Ngoài đau đầu ra thì em không còn khó chịu ở đâu cả.” Dứt lời, Cổ Duyệt lại ôm ngực: "Còn khó thở nữa.”

Ánh mắt bà Cổ nhìn ông Cổ ai oán, giống như đang trách ông làm con gái tức giận thành ra như vậy.

“Ba, mẹ đều ở đây sao!” Cổ Duyệt lo lắng nhìn họ, sau đó lại nhìn Nhiếp Quân Cố.

Vừa rồi cô ngất xỉu đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Cổ Hạo nắm nhẹ tay cô, cô lập tức nhìn em trai mình, Cổ Hạo ra hiệu ok cho cô biết.

Cổ Duyệt nhìn ba mẹ: "Ba mẹ, con không sao cả, ba mẹ đừng lo lắng.”

Đúng lúc này, Nhiếp Quân Cố nắm chặt lấy tay cô, đặt nhẹ tay cô lên ngực mình: "Anh sắp lo lắng tới phát điên rồi.”

Trước mặt ba mẹ, Cổ Duyệt hơi đỏ mặt thẹn thùng, cô mủi lòng nhìn anh: "Đừng lo lắng, em không sao.”

Lúc này bác sĩ đã trách mắng trợ lý xong và quay trở lại, anh nói với người nhà một tiếng: "Mọi người đừng lo lắng, sức khỏe của Cổ tiểu thư rất tốt, chỉ là trợ lý của tôi quá sơ xuất mà thôi.”

"Cám ơn bác sĩ, điều này đối với chúng tôi mới là tin tức tốt nhất." Bà Cổ lên tiếng.

"Được rồi, để tôi bảo y tá rút kim cho Cổ tiểu thư, mọi người có thể xuất viện bất cứ lúc nào."

Cổ Duyệt rút kim xong, Nhiếp Quân Cố ôm cô ra khỏi cửa bệnh viện, Cổ Hạo cũng nhân cơ hội về lại văn phòng của bác sĩ, đập tay với bạn học của mình: "Cảm ơn cậu, bữa khác mời cậu ăn một bữa ra trò."

“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là anh rể tương lai của cậu rất yêu chị cậu, ba mẹ cậu sẽ đồng ý họ đến với nhau thôi.”

"Đúng vậy! Sau việc này chắc ba mẹ mình sẽ không phản đối họ nữa." Cổ Hạo nói xong liền chạy ra đuổi theo người nhà mình.

“Tiểu Duyệt, con và Nhiếp tiên sinh đi dạo cho khuây khỏa đi! Đừng bận tâm vì những việc khác, không cần nghĩ ngợi gì cả, cứ đi chơi vui vẻ, biết không hả?" Bà Cổ thực sự không thể chịu thêm nỗi sợ hãi nào nữa, bây giờ bà chỉ muốn con gái vui vẻ là được.

“Vâng.” Cổ Duyệt gật đầu, nhìn ba mình.

Ông Cổ cũng gật đầu nói với cô: "Đi đi, nghe lời mẹ con..”

Nhiếp Quân Cố nói với họ: "Bác trai, bác gái, hai bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Duyệt.”

“Nhiếp tiên sinh, vậy giao Tiểu Duyệt cho cậu.” Giọng bà Cổ đã thân thiết hơn rất nhiều.

“Vâng.” Nhiếp Quân Cố đỡ Cổ Duyệt đi về phía xe.

Ngồi vào trong xe, Cổ Duyệt nhìn ba mẹ đứng ở đó, trong lòng có chút áy náy, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc tình yêu của ba mẹ dành cho mình.

“Em muốn đi đâu, anh đi với em.” Nhiếp Quân Cố nghiêng người lại, yêu chiều nhìn cô.

Mặc dù Cổ Duyệt không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thông qua ánh mắt của Nhiếp Quân Cố, cô có thể cảm nhận được rằng anh đã vô cùng sợ hãi!

“Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi.” Cổ Duyệt lên tiếng xin lỗi.

“Ngốc ạ, nói gì vậy chứ! Người cần nói xin lỗi là anh, là anh đã khiến em và người nhà xảy ra mâu thuẫn, khiến em bị ngất.” Nhiếp Quân Cố vẻ mặt áy náy nhìn cô.

Cổ Duyệt chỉ có thể nói thầm trong lòng một câu xin lỗi.

Cổ Hạo cũng đưa ba mẹ về nhà, trên đường đi nghe lời họ nói liền biết họ đã có ý đón nhận Nhiếp Quân Cố, chỉ cần mẹ khuyên thêm vài câu nữa, tin rằng ba sẽ đồng ý.

Nhiếp Quân Cố cùng Cổ Duyệt về lại căn hộ chung cư, Cổ Duyệt uống thuốc kia xong có cảm giác hơi choáng váng, Nhiếp Quân Cố liền bế cô về phòng, yên tâm trông cô nằm ngủ. Tiếp theo, Cổ Duyệt cũng không cần lo lắng nữa, chỉ cần đợi ba mẹ lên tiếng.

Nhưng cô rất tò mò, khi cô ngất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc này nhất định phải tìm cơ hội hỏi em trai cô.

Hai ngày sau đó, ông bà Cổ có gọi điện tới hỏi thăm cô nhưng không nhắc tới việc yêu cầu cô chia tay, lời lẽ kiên định trước đây của ba mẹ cũng đã có ý nhượng bộ.

Cổ Duyệt biết, hạnh phúc của cô đã có hy vọng giành được thắng lợi.

Ở nước ngoài, kỳ nghỉ của Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đang rất hạnh phúc, thế giới chỉ có hai người, không có bất cứ sự quấy rầy nào.

Lúc này họ đã tới một bãi biển, đây là một hòn đảo nhà họ Cung đã mua, trong vòng một năm, sẽ lên đảo nghỉ dưỡng một thời gian, nhưng bây giờ hòn đảo này không có người.

Vì thế, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ tới sống ở đây.

Nơi này có bãi biển độc lập, sạch sẽ, có biệt thự nghỉ dưỡng ấm cúng, Cung Vũ Ninh tới căn nhà gỗ nhỏ mà ba cô đã làm cho cô khi còn nhỏ, nơi đó vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp, còn cả những món đồ chơi của cô khi xưa, tất cả đều được giữ lại.

Bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ là một bể bơi sạch sẽ nối thành một đường thẳng với mặt biển, từ đây nhìn ra bờ biển sẽ không có bất cứ vật gì chắn ngang tầm mắt.