*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt cùng tỉnh dậy, hai cô gái đùa giỡn trong phòng, buổi sáng trôi qua rất nhanh, hoạt động cắt băng khánh thành diễn ra lúc 10 giờ, bây giờ vẫn còn sớm.
"Được rồi, đừng giỡn nữa, mau đi thay đồ đi!" Cổ Duyệt ngồi trên sofa, cầm gối đỡ lấy màn tấn công bằng gối của Cung Vũ Ninh: "Còn không thay đồ là cậu sẽ bị trễ đó!"
Cung Vũ Ninh cười: "Nhận thua chưa?"
"Nhận thua rồi!"
Cung Vũ Ninh thay một chiếc váy trễ vai bó eo màu xanh dương rất hợp với cô, chất vải mềm mịn mượt mà, thiết kế rất xinh đẹp, đường cong ôm trọn lấy vai và eo, tạo nên một cảm giác mỹ miều sinh động như dòng nước chảy.
Dưới bàn tay khéo léo của Cổ Duyệt, mái tóc dài của Cung Vũ Ninh được thắt thành hai chùm, sau đó dùng kẹp tóc cố định lại, để lộ ra cả khuôn mặt xinh đẹp, xét về khí chất hay nhan sắc cũng đều ở trong trạng thái điểm tốt đa.
"Đẹp quá đi mất. Hôm nay cậu sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả cánh đàn ông trong buổi triển lãm."
"Không thèm đâu, tớ chỉ cần để Hạ Lăng Sơ chú ý đến vẻ đẹp của tớ là được." Cung Vũ Ninh xoay người trước gương, ngắm nghía cách ăn mặc của mình.
"Hạ Lăng Sơ đã bị cậu mê hoặc rồi, cả trái tim đều dâng lên cho cậu, cậu còn muốn thế nào nữa!"
"Đâu có quá lố như cậu nói đâu, chúng tớ mới chỉ bước vào giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau thôi!" Cung Vũ Ninh nở một nụ cười hạnh phúc, nói xong, cô nhìn Cổ Duyệt: "Sao cậu không sửa soạn đi, mặc chiếc váy mới mua tối hôm qua ấy!"
"Tớ chẳng phải là tiêu điểm, tớ mặc gì cũng được hết!" Cổ Duyệt quen mặc áo thun và quần jeans rồi.
Cung Vũ Ninh nhìn, lập tức lắc dầu: "Không được, cậu không thể mặc như vậy được."
"Tại sao?"
"Cậu để mặt mũi của tớ ở đâu đây!" Cung Vũ Ninh đẩy cô ấy: "Đi thay đồ cho tớ, lấy ra dáng vẻ đẹp nhất của cậu nào!"
"Không cần thiết đâu!" Tuy Cổ Duyệt nói như thế, nhưng vẫn đi lấy váy của mình.
Cung Vũ Ninh đang trang điểm, sau lưng cô, Cổ Duyệt mặc một chiếc váy màu đen bước ra, kết hợp với mái tóc ngắn đến tai của cô ấy, có một cảm giác mỹ miều không thể diễn tả được bằng lời.
"Như vậy đẹp thật chứ?" Cổ Duyệt đứng bên cạnh Cung Vũ Ninh, ra sức ngắm nghía.
"Rất đẹp."
Chiếc váy màu đen này của Cổ Duyệt, được mô phỏng theo chiếc váy của Audrey Hepburn, khi mặc trên người Cổ Duyệt, nó toát ra một nét cực kỳ đẹp.
"Tớ trang điểm nhẹ cho cậu nữa thì sẽ trông càng hoàn mỹ." Cung Vũ Ninh đi đến trước mặt cô, Cổ Duyệt nhắm mắt, để cho Cung Vũ Ninh trang điểm cho mình.
8 giờ xuống lầu cùng đi ăn sáng với Andrew, 90 đội xe của Cung Vũ Ninh tới đón họ đi đến địa điểm cắt băng.
Hôm nay là ngày triển lãm đầu tiên, hội trường có sức chửa 20.000 người đã bán sạch vé, hội trường có yêu cầu rất nghiêm khắc với độ khống chế lượng vé, nên sẽ không tung ra dư vé.
Rất nhiều gia tộc thượng lưu đều xem việc tham gia yến hội lần này thành một niềm vinh hạnh, một niềm vui, vì thế gần như tất cả mọi người đều ăn mặc rất trang trọng lộng lẫy khi đến tham gia buổi triễn lãm tranh lần này.
Khi Cung Vũ Ninh đến nơi, cô được đưa vào phòng nghỉ dành cho khách quý, đợi hoạt động cắt băng khánh thành bắt đầu.
Hội trường triển lãm tranh rất hoành tráng, 8 trụ La Mã cực kỳ lớn, bức phù điêu La Mã tràn đầy hơi thở nghệ thuật, cộng thêm một bức tượng đại bàng tung cánh đặt phía trước hội trường, khiến cho đẳng cấp của buổi triển lãm bước lên một tầm cao mới.
Cung Vũ Ninh đứng trước cửa sổ sát đất trên lầu hai, cô đang suy nghĩ khi nào Hạ Lăng Sơ mới đến? Cổ Duyệt bưng một ly cà phê đứng bên cạnh cô ấy, bỗng nhiên lúc này cô lại nghĩ đến Nhiếp Quân Cố. Bởi vì cô nhìn thấy nam nam nữ nữ lục tục đến hội trường, nhìn thấy họ hình như đều là người thuộc giới thượng lưu, anh ta lại là bạn thân là của Hạ Lăng Sơ, nhìn anh ta cũng là con nhà quý tộc giàu có, những nơi như thế này chắc rất thích hợp với thân phận của anh ta nhỉ!
Cung Vũ Ninh xoay người nhìn thấy Cổ Duyệt đang thờ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mỉm cười, hỏi: "Cô đang ngơ ngác gì đấy!"
"Ặc! Không có! Tớ đang nghĩ, em của tớ có đến hay không." Cổ Duyệt vội vàng bịa ra một cái cớ.
"Chắc em của cậu không đến đâu! Chắc nó biết tớ sẽ ở triển lãm, Tiểu Duyệt đừng sốt ruột, cậu chờ thêm chút đã."
"Ừ!" Cổ Duyệt gật đầu.
9:30 phút, một chiếc xe dài màu đỏ dừng ở bãi đậu xe, Tống Dung Dung bước xuống xe với cách ăn mặc cực kỳ bắt mắt, cô ta nhìn người đến tham dự đều là những gia tộc giàu có, trong lòng cô ta cũng thấy thoải mái, quả nhiên đến buổi triển lãm này là một quyết định sáng suốt.
Nhưng thưởng thức tranh chỉ là thứ yếu, mục tiêu hôm nay của cô ta là thu hút sự chú ý của Hạ Lăng Sơ, tạo tình cảnh tình cờ gặp anh, để anh cho rằng cô ta là một cô gái rất có phẩm vị.
Hiện tại, buổi triển lãm đã bắt đầu, khách khứa có thể vào hội trường thưởng thức rồi, tác phẩm triển lãm gần 1000 bức, cho nên các tác phẩm tranh cũng vô cùng phong phú đặc sắc.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen chạy vào, trên chiếc xe có cắm một lá cờ nhỏ, toát ra phong cách hoàng gia, khiến bảo vệ phải khẩn trương sắp xếp chỗ đậu xe. Khi xe dừng lại, tài xế kéo cửa sau, Phan Lệ bước xuống với một khí chất cao quý dịu dàng, và bên cạnh, Thượng Quan Ngưng Mạn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt đậm chất thiếu nữ, búi một búi tóc, chừa lại hai chùm tóc xoăn rũ xuống bên tai, lớp trang điểm cũng rất tươi trẻ, cô ta bước xuống xe, liền nhìn khắp xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lăng Sơ.
Từ sau khi Cung Vũ Ninh xuất hiện thì Hạ Lăng Sơ không còn về nữa, nghĩ đến Cung Vũ Ninh, Thượng Quan Ngưng Mạn bỗng thấy hoảng hốt, chẳng lẽ hôm nay Hạ Lăng Sơ sẽ dẫn theo Cung Vũ Ninh cùng đến tham dự hay sao? Trong lòng cô ta bỗng thấy đố kỵ, khuôn mặt đang xinh đẹp cũng lập tức trầm xuống.
Tuy hôm nay là thứ bảy, nhưng sáng nay Hạ Lăng Thần có công việc, anh đi đến công ty trước rồi mới đến buổi triển lãm, Tiểu Tô lái xe, lúc này xe lại bị tắt đường ở một chỗ cách nơi tổ chức triển lãm không xa, bởi vì hôm nay nhiều người ra đường nên xuất hiện tình trạng kẹt xe.
"Vẫn còn 15 phút nữa." Hạ Lăng Sơ ngồi ở ghế sau, cau mày xem đồng hồ.
"Hạ Tổng, đừng nóng vội, chắc vẫn đến kịp được." Tiểu Tô vỗ về anh.
"Tiểu Tô, dừng xe bên đường, tôi tự đi qua đó." Hạ Lăng Sơ không muốn đợi nữa.
Tiểu Tô sửng sốt, vội dừng xe bên đường, Hạ Lăng Sơ đẩy cửa xuống xe, anh bước nhanh về phía trung tâm triển lãm, từ chỗ anh đến đó vẫn còn khoảng 1km nữa.
Hạ Lăng Sơ mặc một bộ đồ tây màu xanh lam thẫm, vóc người thẳng táp tao nhã, cho dù chỉ đi trên đường nhưng cả người anh vẫn toát ra khí chất như một siêu mẫu đẳng cấp, thu hút mọi ánh nhìn có những người xung quanh.
Trong lòng anh, chỉ nghỉ đến một chuyện, anh bắt buộc phải đứng bên cạnh Cung Vũ Ninh, cùng cắt băng khánh thành với cô.
Cung Vũ Ninh đứng trước cửa sổ sát đất, cô đã đứng một lúc rồi vẫn không thấy Hạ Lăng Sơ đến đây, cô nghĩ chắc bây giờ anh đang bận, không có thời gian đến tham dự cắt băng khánh thành.
Lúc này, có nhân viên phục vụ mang hoa cài áo dùng trong hoạt động cắt băng đến, Cổ Duyệt nhận lấy, cài lên ngực cho cô, Cung Vũ Ninh nhìn thời gian, vẫn còn 5 phút nữa.
"Sắp bắt đầu rồi."
"Lát nữa tớ sẽ chụp ảnh cho cậu." Cổ Duyệt nói.