Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 101: Cô rất tùy tiện




Đi một mạch đến vườn hoa trên sân thượng, anh gọi vào số điện thoại của Trình Ly Nguyệt.

Bên kia, Trình Ly Nguyệt bắt máy rất nhanh: "Alo, Tiểu Trạch sao vậy?"

Cung Dạ Tiêu híp mắt, cô ấy luôn canh điện thoại, vả lại, vừa bắt máy là lo lắng cho con trai? Xem ra, đối với việc dẫn con đến nhà họ Cung, cô vẫn thấy rất không yên tâm.

"Đừng lo lắng, Tiểu Trạch chơi rất vui." Cung Dạ Tiêu an ủi, sau đó hỏi tiếp: "Em ở nhà một mình, buổi trưa đã ăn gì rồi?"

"Có tùy tiện ăn bừa chút gì đó rồi." Giọng nói của Trình Ly Nguyệt trở về với trạng thái bình tĩnh.

"Tùy tiện? Em tùy tiện với bản thân như thế sao?" Cung Dạ Tiêu khẽ chế giễu.

"Tôi là một người tùy tiện như thế đấy!" Trình Ly Nguyệt tức tối.

"Sao không thấy em tùy tiện tặng bản thân cho tôi nhỉ?" Cung Dạ Tiêu triệu chọc cô.

Trình Ly Nguyệt câm nín vài giây: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải vì chuyện của Tiểu Trạch sao?"

"Chẳng lẽ chủ đề nói chuyện của hai chúng ta bắt buộc cứ phải xoay quanh con trai à? Hai người không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"

Đầu dây bên kia Trình Ly Nguyệt, "..." không lên tiếng mười mấy giây.

"Trình Ly Nguyệt, em thật sự không có gì để nói với tôi sao?"

"Nói cái gì?" Trình Ly Nguyệt hỏi ngược lại.

Cung Dạ Tiêu lập tức để lộ ra vẻ mặt chán nản, chẳng lẽ còn phải cần anh dạy cô? Bỏ đi, kiểu nói chuyện này, anh cũng cảm thấy vô nghĩa.

"6 giờ tối tôi sẽ dẫn con về, nhớ nấu bữa tối, nấu ngon một chút." Cung Dạ Tiêu bực bội cúp máy.

Trong chung cư, Trình Ly Nguyệt mặc bừa một bộ đồ ngồi xuống sofa, nhìn điện thoại bị cúp máy ngang, cô bĩu môi,xem giờ, đợi đến 6 giờ.

Chạng vạng, khi Cung Dạ Tiêu nghe thấy con trai muốn dẫn Shiba về nhà, anh ngăn cản ngay, dù sao trong nhà không giống như vườn hoa, dẫn chó về rất tốn diện tích, còn tại trước cửa nhà họ Cung, một chiếc xe chạy vào, người bước xuống xe là Cung Nghiêm - con trai thứ hai của ông cụ Cung, cũng là chú cả của Cung Dạ Tiêu, tuổi tác hơn 50, khí thế vững vàng, đồng thời cũng là đối thủ mạnh nhất của Cung Dạ Tiêu trong cuộc chiến tranh giành người thừa kế này.

Nhưng, từ khi Cung Dạ Tiêu kế nhiệm, hai năm nay ông ta đã nguội bớt, trong tay họ cũng có công ty đang hoạt động, nhưng vốn chẳng so là gì so với gia tộc tài phiệt đầu tư khắp toàn cầu như Tập đoàn Cung Thị.

Vào 4 năm trước, Cung Nghiêm từng phát động đoạt quyền, khi ấy ông cụ Cung đang lâm bệnh nặng, cuối cùng, ông cụ Cung mệnh khỏe vượt qua được, cũng nhìn rõ dã tâm của người con thứ hai này, vào lúc ấy ông mới kêu đứa cháu Cung Dạ Tiêu tham gia vào cuộc chiến tranh giành vị trí người thừa kế.

Hôm nay, tuy nhà họ Cung đã sống yên biển lặng, nhưng vẫn bên trong vẫn còn mồi lửa tiềm tàng, ít ra theo Cung Dạ Tiêu thấy, hai người chú của anh vẫn không đủ an phận.

Khi Cung Dạ Tiêu bế con trai bước ra, thì gặp phải Cung Nghiêm đang đi tới, ánh mắt Cung Dạ Tiêu tối xuống.

Cung Nghiêm thì lại cười ha ha, "Dạ Tiêu, đây là đứa chắt mà ông cụ nhắc đến đúng không! Quả nhiên trông rất giống cháu!"

Cung Dạ Tiêu nhàn nhạt gọi một tiếng: "Chú."

"Giỏi lắm, con trai đã lớn thế này rồi."

"Đi trước đây." Cung Dạ Tiểu bế con trai nghiêng người rời đi.

Ý cười trong mắt Cung Nghiêm biến mất nhanh chóng, nhìn đứa bé trong lòng Cung Dạ Tiêu xoay đầu lại nhìn ông ta, ánh mắt ông ta tóe lên cảm xúc phức tạp.

Cung Dạ Tiêu ôm con trai ngồi vào xe vệ sĩ, xe chạy như bay rời khỏi nhà họ Cung.

Trong chung cư, Trình Ly Nguyệt cúi đầu nhìn thời gian, sắp 6 giờ rồi, sao con trai vẫn chưa trở về?

Đang vừa nói, thì có tiếng dấu vân tay vang lên từ ngoài cửa, sau đó, cậu bé chạy vào, Trình Ly Nguyệt bế cậu lên hôn chóc chóc hai cái.

"Mami, mami..." Cậu bé ôm lấy cổ cô, cọ cọ như chú chó nhỏ, vô cùng thân mật.

Cung Dạ Tiêu bước vào, không khỏi thấy hâm mộ nó, vừa về là vừa hôn vừa ôm mẹ nó, còn anh thì chẳng được đãi ngộ gì hết.

"Được rồi, đi chơi trước đi! Mami đi nấu cơm đây." Trình Ly Nguyệt thả cậu bé xuống, ngẩng đầu, nhìn Cung Dạ Tiêu đang đứng ở bên cạnh nhìn cô, cô chớp mắt: "Sao thế?"

"Hình như tôi quên mất nụ hôn chào buổi sáng." Cung Dạ Tiêu híp mắt, nhớ lại.

Trình Ly Nguyệt phủi trách nhiệm ngay: "Là anh quên đấy, không phải tôi, dù sao tôi cũng sẽ không chủ động đâu, lần sau anh nhờ nhắc tôi vậy!"

Nói xong, cô thấy hơi đắc ý, đi vào bếp, người đàn ông sau lưng thì câm nín đỡ trán, xem ra, chuyện này, tuyệt đối không thể quên được.

Một bữa chay mặn 4 món 1 canh được dọn lên bàn, Cung Dạ Tiêu ngồi xuống, tuy không ngon miệng thịnh soạn, nhiều nguyên liệu quý giá như của nhà họ Cung, nhưng anh lại ăn những ba bát cơm, quét sạch thức ăn, may mà Trình Ly Nguyệt nấu đủ cơm, nếu không cô và Tiểu Trạch ăn gì đây?

Buổi tối, lúc Cung Dạ Tiêu tắm cho Tiểu Trạch, Trình Ly Nguyệt bước vào rửa mặt, thì thấy cậu bé vội vàng che "cậu em" lại, Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, "Mami đã xem mấy năm rồi, nhìn thêm một cái có sao đâu?"

Cậu bé cười hì hì, nhưng lại che rất kín kẽ, Cung Dạ Tiêu đang khom người thoa sữa tắm lên người cậu bé, nghe thấy thế, nín cười.

Trình Ly Nguyệt chọc ghẹo, "Nhỏ như thế, mami cũng không muốn xem đâu!"

Cậu bé vừa nghe, gấp lên: "Mami, baba nói chỗ này sẽ lớn lên đó! của baba rất to, không tin mẹ có thể nhìn thử!"

Trình Ly Nguyệt xoay người, cả người cứng như đá, cô lúng túng nói: "Mami không thèm xem đâu!"

Lần này, anh không thể nhịn được nữa, cất tiếng cười vang.

Tiếng cười vui vẻ nam tính vang vọng trong phòng tắm.

Trình Ly Nguyệt xoay đầu trừng mắt nhìn anh: "Không được cười!"

Cậu bé chớp đôi mắt long lanh to tròn, không biết baba đang cười gì, cũng không biết mami đang tức điều gì, tóm lại cảm giác thật ngơ ngác.

Trình Ly Nguyệt không rửa mặt nữa, nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không cô sắp bị con trai chọc tức chết và bị anh ta cười nhạo chết mất thôi.

Nếu không phải vì con trai tuổi còn quá nhỏ, thì cô thật sự rất muốn giáo dục giới tính cho nó, để nó biết được những gì nên nói, những gì không nên nói.

Cậu bé tắm rửa xong, Cung Dạ Tiêu một tay lo liệu đến khi cậu đi ngủ, Trình Ly Nguyệt thì trốn trong phòng không muốn ra.

Khoảng 10 giờ tối, cửa phòng cô bị gõ vang, lúc này Trình Ly Nguyệt đang thay đồ ngủ chuẩn bị lên giường.

Cô biết ngoài cửa là Cung Dạ Tiêu, cô mở hé cửa, đủ chổ để ló cái đầu ra: "Sao vậy?"

"Tôi đến nhắc nhở em, hôn ngủ ngon." Cung Dạ Tiêu cũng tắm xong rồi, anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen, thắt lưng lỏng lẻo, cứ như cố ý không thắt chặt vậy, để lộ ra cơ ngực săn chắc, và cả xương quai xanh gợi cảm.

Nếu anh đi làm trai bao, chắc chắn rất đắt khách, Trình Ly Nguyệt nhìn dáng vẻ hấp dẫn quyến rũ của anh, trong đầu bỗng nảy lên suy nghĩ này.