Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 992




“Con không vội, con mới 25 tuổi, sinh con còn sớm lắm!”

“Mẹ, con rất bận, con thật sự không có con riêng, mẹ yên tâm được rồi”

Cậu làm sao có thể làm ra loại chuyện giống bố được chứ!

Nhưng mà cậu làm sao đều cảm thấy mẹ không có tin tưởng bản thân, thật sự cảm thấy đứa trẻ đó là của cậu!

Không được, tối nay nhất định phải quay về giải thích rõ ràng

Còn Lê Lê rời khỏi, kéo theo Tiểu Bộ Bộ ngồi trong tiệm kem

“Con ăn ít chút, cẩn thận răng sẽ hỏng đó” Lê Lê chống chằm, ngáp ngủ, tối qua không có được nghỉ ngơi tốt

“Mami, baba có phải là bị bệnh mù khuôn mặt?”

“Tại sao lại hỏi như thế? Không đúng, anh ta không phải là baba của con!” Lê Lê cảm thấy hôm nay bị tiểu tử chọc tức hồ đồ luôn rồi!

“Bởi vì mami xinh đẹp như thế này, con cũng đáng yêu thế này, chú ấy lấy mẹ, có một người vợ xinh đẹp, còn tặng thêm một tiểu tử đáng yêu, chú ấy còn có gì không vừa ý? Ngoại trừ chú ấy là bị bệnh mù khuôn mặt, phân biệt không ra chúng ta trông xinh đẹp hay không!” tiểu Bộ Bộ nghĩ rất lâu rồi, chỉ có thể có đáp án như thế này thôi

“Bộ Bộ, bởi vì chúng ta với chú ấy không phải là quan hệ người thân, con cũng không phải là con đẻ của chú ấy, thay bằng bất kỳ người nào khác đều sẽ không đồng ý biết không? Nếu như con thật sự thích chú ấy, sau này không nên đi tìm chú ấy nữa, biết không? Chú ấy sẽ có phiền não”

“Ồ...” tiểu Bộ bộ cúi đầu ăn cây kem vị dâu tây, không thể đi tìm baba nữa!

Thật đáng thương à!

Tiểu Bộ Bộ thật đáng thương, không có baba!

“Mami, tên nào sinh ra con? Hắn ta làm sao không xuất hiện?”

Tiểu Bộ Bộ đột nhiên hỏi, khiến Lê Lê sững người, “có thể là chết rồi!”

“Con cũng cảm thấy thế, nếu không thì làm sao lại không đến thăm con chứ!” Tiểu Bộ Bộ lại nghiêm túc cúi đầu ăn đồ

Tiểu tử trong lòng khá là rộng lượng!

Nhưng mà, gần đâu tìm kiếm baba tìm kiếm nghiện luôn rồi, cô chỉ cần không ở nhà, thì liền chạy lung tung!

“Tiểu Bộ Bộ, con mà tiếp tục không nghe lời như thế này, mẹ sẽ đưa con đến nhà trẻ đó!” cô phồng má đe dọa

“Mami, mẹ đừng đùa nữa, chúng ta có tiền đi nhà trẻ dao?”

“Bảo bối, không được bắt bẻ...” cô nhìn chằm chằm tiểu Bộ Bộ ở trước mặt, cảm thấy ánh nắng bên ngoài cũng không có chói mắt như thế nữa

Nếu như không phải là bởi vì nuôi cậu bé, bản thân cũng sẽ không gây chuyện với người trong nhà, cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà

Chị gái anh rể biến mất,bố mẹ đứa trẻ lại không nhận, cảm thấy một người con gái nhỏ như vậy lại đi theo người đàn ông khác sinh con, ô nhục gia phong

Cô thật sự rất không hiểu, thể diện lại quan trọng đến thế sao?

Nhưng mà cô đúng là sai rồi, ở trong mắt của bố mẹ, thể diện vô cùng quan trọng, nếu không thì bọn họ bỏ đi 3 năm rồi, bố mẹ cũng không có đi tìm bọn họ

Cô thật lo lắng có một ngày sẽ không chống đỡ nổi

......

Buổi tối, Cảnh Hành lái xe về đến Cảnh Gia

Anh vừa bước vào trong cửa nhà, ba đứa tiểu yêu liền chạy về phía anh

“Cậu út!”

“Chú út!”

“Chú út...”

Phía dưới chân anh, bỗng chốc bị ba đứa nhỏ vây quanh

Anh hạ mình xuống, nhìn ba đứa nhỏ, “chú có chuyện tìm bà nội, các cháu tự mình chơi trước đi”

“Cậu út, bà nội nói sau ăn tối sẽ lại kiếm cậu tính sổ, vì vậy cậu chơi với bọn cháu trước!” Bạc Ngữ lớn nhất cười tít mắt nhìn anh

Cảnh Thích với Cảnh Sắt cùng lúc gật gật đầu, bọn trẻ thề rằng, bà nội thật sự nói buổi tối sẽ kiếm chú út tính sổ

Cảnh Hành bồng Cảnh Sắt 2 tuổi lên, “Sắt Sắt, đến thơm chú út nào”

Đôi mắt xanh của Cảnh Sắt thơm thơm tiến sát lại gần mặt của anh “mua” một cái, “chú út, chú phạm sai gì vậy?”

“Chú út không có phạm sai” anh một người lớn rồi, còn phạm sai!

Đi theo đằng sau người hai tiểu yêu, anh bước vào trong phòng khách

Ở trong phòng khách hai đôi phu thê đó đều đang ân ái!

“Nghe nói em có con riêng rồi?”

“Mẹ thằng bé trông thế nào? Em làm sao lại quay trở về một mình?”

Thích Mật Nguyệt với Cảnh Bùi Noãn câu trước câu sau hỏi dò

Cảnh Hành bồng Cảnh Sắt ngồi xuống, bây giờ chỉ muốn trêu đùa với cô cháu nhỏ, không thèm nghĩ đến tự nhiên xuất hiện ra đứa con riêng nào đó!

Cảnh Bùi Dương đôi mắt đen lạnh lùng, trầm giọng nói, “chị dâu hỏi em đó!”

“Anh...” Cảnh Hành chẳng còn gì để nói nhìn bọn họ, “mọi người đều là người tinh tường, không có nhìn thấy đứa trẻ đó không hề giống với em một chút nào sao? Em là bị người ta nhận lầm mà!”

“Chẳng may trông giống mẹ thằng bé thì sao? Chúng ta đều không có gặp mẹ thằng bé à” Mật Nguyệt nghiêm túc nói

“Cậu em à! Tại nơi rộng lớn như thế gọi em baba, không phải là vô duyên vô cớ, em gây chuyện với người nào thế rồi?”

“Chắc là người bám dính khó nhằn, một lần nữa nói rõ, em vẫn chưa có con riêng!” anh đến một người phụ nữ đều không có, ở đâu ra con riêng chứ

Không nghĩ rằng bây giờ có cháu trai cháu gái rồi, bản thân vẫn là người bị nói nhiều nhất trong nhà này

“Chúng ta người của Cảnh Gia, dám làm dám nhận à!” Cảnh Bùi Noãn vắt chân lên, bình thản nhìn cậu em, “lại không phải là nuôi không nổi!”

“Không phải là vấn đề nuôi nổi hay không, mà là không phải con của em!”

“Chú út đừng tức giận...” Cảnh Sắt thương tâm nhìn anh ấy, thổi phù phù cho anh...

Cục tức trong lòng của Cảnh Hành phút chốc thì biến mất không còn thấy bóng hình

Vẫn là cháu gái tốt nhất!

Sau bữa tối, Cảnh Hành tuy rằng đã nói rất nhiều lần, sau cùng vẫn là không thể không đi giải thích với mẹ của mình

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời giải thích của cậu ta, nhẹ nhàng nói, “Cảnh Hành, mẹ là hy vọng con có thể vui vẻ, không quản là có phải hay không...”

“Mẹ, mẹ làm sao cũng không tin tưởng con!”

“Mẹ tin con! Nhưng mà thằng bé đó bỗng nhiên gọi baba, con nên coi chừng một chút, không nên bị người có tâm ý lợi dụng”

“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không bị lợi dụng!”

“Mong vậy...” Bùi Nhiễm Nhiễm để lại hai từ, rồi thì quay người đi mất

Trên ban công tầng hai, Cảnh Hành suy nghĩ hai từ của mẹ nói, làm sao mà cảm thấy vẫn là không tin tưởng anh chứ!

Anh thật sự không có con riêng à!

Tiểu tử đó không cần biết từ góc độ nào nhìn cũng không phải là con trai của anh!

Chẳng có gì để nói!

......

Quay ngắt đi đã trôi qua hai tháng rồi, anh nghĩ rằng bản thân sẽ không còn gặp lại đứa trẻ vô duyên vô cớ xuất hiện đó nữa, thế lại gặp phải mẹ của thằng bé

Lê Lê căng thẳng đứng trước cổng lớn của công ty Viễn Hành, nhìn anh ta từ trên xe bước xuống, ngượng ngùng bước qua đó

“Cảnh tiên sinh!” Lê Lê cắn môi, đôi mắt ửng đỏ, rõ ràng là đã khóc rồi

Vốn dĩ Cảnh Hành tính không để tâm đến cô ta nhưng nhìn đôi mắt của cô ấy, lại mở miệng hỏi, “chuyện gì?”

“Tiểu Bộ Bộ thằng bé mắc bệnh rồi, tôi thật sự là không có cách nào mới đến tìm ngài, ngài có thể đến bệnh viện thăm thằng bé không, thằng bé muốn gặp ngài”

“Chỉ là gặp tôi?”

“Ngài yên tâm, không phải muốn ngài trả tiền viện phí! Thằng bé chỉ là muốn gặp ngài!” Lê Lê cũng không hiểu, một đứa trẻ 4 tuổi, làm sao có thể để tâm đến anh ta như thế!

Nằm ở trên giường bệnh vẫn gọi muốn gặp baba!

Bố đẻ cô không thể tìm thấy, vả lại cô cũng biết baba mà tiểu Bộ Bộ nói trong miệng là chỉ Cảnh Hành!

Trong nhà trẻ con nhiều rồi, Cảnh Hành đối với trẻ con vốn dĩ có một cảm giác rất thân quen, huống chi bọn họ góa phụ trẻ mồ côi, cũng không có thể làm gì với anh cả

Trên đường đến bệnh viện, cơ thể của Lê Lê áp sát vào phía cánh cửa sổ xe, cầm điện thoại trong tay, dường như đang ngập ngừng cái gì đó

Cô bây giờ tất cả số tiền tiết kiệm đều chỉ để nộp tiền viện phí, phí phẫu thuật quá lớn vẫn chưa có trả được

Nhưng mà cô lúc này đã đi trên con đường không có lối thoát rồi, cách duy nhất chính là quay trở về nhà

Đến căn phòng ở bệnh viện, khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bộ Bộ trắng bệch, rõ ràng vẫn đang ngủ say