Ánh mắt Cảnh Hành tối sầm lại, anh vội tìm kiếm trong đám đông kia rồi lên tiếng, Lệ Nhẫn, đưa nó đi!
Đừng mà, ba...đứa nhỏ ôm chân anh, ánh mắt đầy tội nghiệp, nó cứ nhìn anh trợ lý đặc biệt của anh.
Ba ba, ba không cần con nữa sao? Do tiếng khóc của nó, mà mọi người đều nhìn họ.
Sự kiên nhẫn của Cảnh Hành đã không còn nữa rồi!
Nhóc con, ta không phải ba con, con đừng nhận bừa!
Mắt Cảnh Hành lạnh lùng, cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt như muốn khóc của nó, thái độ cương quyết lại lùng lùng hơn, mẹ con đâu?
Anh muốn xem thử, rốt cuộc ai to gan vậy, lại dám mạo nhận con trai anh!
Mami, mami...đứa nhóc lắc đầu, mami không đến, ba dẫn con đi tìm mami nhứ?
Sao ta biết mami con lại ai! Cứ tiếp tục như thế, ta vứt con vào thùng rác, đến trạm đổ rác thì con sẽ thành phế vật đó! Cảnh Hành dọa nó!
Khuôn mặt đẹp trai của nó bỗng nhăn lại, không, con không muốn thành đồ bỏ đi! Ba là người cha xấu!
Anh muốn điên mất!
Boss! Lệ Nhẫn đứng lên, tính ôm thằng nhóc lên.
Mà thằng nhóc này như có sức mạnh vô biên, nó cứ ôm chân trái của Cảnh Hành không chịu buông.
Xin lỗi xin lỗi! 1 cô gái mặc áo màu hồng và váy ngắn Jean đi về hướng họ, mặt hơi đỏ, tóc hơi rối, rõ ràng là đang vội vã.
Bộ Bộ! Bỏ ra! Lê Lê nhìn Cảnh Hành tỏ ý xin lỗi rồi cười, vội cuối người, Bộ Bộ, đây không phải ba con.
Con tuần nào cũng chạy ra đây nhận Daddy thói quen này không đổi được sao!
Mami...tiểu Bộ Bộ không nỡ bỏ chân của Cảnh Hành ra, nó dùng ánh mắt to tròn của nó nhìn Cảnh Hành, rồi nhào vào lòng của Lê Lê, chú này đẹp trai quá, thật là không phải ba con?
Lê Lê nghiêm túc nhìn Cảnh Hành, chỉ 1 cái thôi, ánh mắt màu xanh của anh lộ vẻ không vui, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý là kiểu người cô không thể với tới được, nhìn khí chất trên người, chắc không phải những người bình thường.
Mắt nhìn của tiểu Bộ Bộ lần này, không tệ.
Không phải, Lê Lê lắc đầu, anh ơi, xin lỗi, con nhỏ không hiểu chuyện.
Nó không hiểu, cô cũng không hiểu? 1 đứa trẻ tự ý chạy đến sân bay gọi người khác là baba, lỡ gặp người xấu thì sao? Thật không hiểu cô làm mẹ kiểu gì?
Ánh mắt Cảnh Hành lạnh lùng lướt qua mặt cô, nhấc chân nhanh chóng đi khỏi.
Liên quan gì đến anh! Lê Lê mắng nhỏ.
Dù ở sân bay đông người, nhưng anh vẫn nghe được.
Cảnh Hành không nói gì, chỉ là 1 vị khách qua đường mà thôi.
Lê Lê thân thể nhỏ bế, ôm tiểu Bộ Bộ chẳng đi được bao lâu, đã để nó tự đi.
Mami, chú đó đẹp trai quá, con cảm thấy rất giống con!
Mẹ có chắc hai người không phải do tình 1 đêm mà đẻ ra con chứ? Tiểu Bộ Bộ hỏi.
Lê Lê khóc không ra nước mắt, cô mới 20 tuổi, sao lại có thể có đứa trẻ 4 tuổi chứ!
Cô nhắc nhở. Tiểu Bộ Bộ, ta nói rồi, gọi ta là chị.
Con biết rồi, mẹ muốn né tránh, yên tâm, trước mặt người ngoài con không gọi là mẹ đâu! Tiểu Bộ Bộ ánh mắt chuyển động đầy tinh nghịch, nó đang tìm hình bóng Cảnh Hành.
Nó đứng ở sân bay lâu thế, chỉ có Cảnh Hành vừa ý nó!
Không phải là ba ruột, cũng có thể thành ba dượng! Nó nhắm trúng Cảnh Hành!
Mami, có phải gần đây mami tìm chỗ thực tập? Tiểu Bộ Bộ ngồi sau xe taxi, hiếu kỳ hỏi.
Người tài xế trước mặt qua gương nhìn họ, 1 cô gái trẻ như thế, lại có con gần 4 tuổi rồi cơ à, con gái bây giờ! Thật là không có e dè gì.
Lê Lê đặt tiểu Bộ Bộ ngồi kế bên, kêu là chị.
Mami, chú lúc này đẹp trai không? Nó dựa vào người đầy mềm mại của cô, con thấy đẹp trai thật!
ừm đúng là đẹp trai! Nhưng không có liên quan gì đến con, còn không có quan hệ huyết thống, không được chọc vào, biết không? Lê Lê đầy nhẫn nạo nó.
Thực ra, cũng không nên gọi là chị, là dì mới đúng.
Anh rể mất tích, chị giao nó lại cho cô, rồi cũng mất tích! Cô khá hoài nghi, có phải 2 người không cần con, nên hợp nhau lại để dày vò cô, đợi con lớn, không cần lo nữa, lại về!
Thế giới của 2 người quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn Bộ Bộ?
Mami, con là 1 đứa trẻ, lại không biết chú ý họ là gì, tên gì, ở đâu, sao lại quậy chú ấy được chứ? Tiểu Bộ Bộ tỏ vẻ vô tội nhìn cô.
Mami, con muốn ăn kem.
Nghe lời thì được ăn, không thì thôi.
Con sẽ nghe lời, từ nay không được phép ra sân bay tìm ba! Vì nó đã tìm được rồi!
Lê Lê bị chinh phục bởi đôi mắt đầy ngây thơ của nó, mua kem cho nó, rồi dắt nó về.
Đêm tối, tại khách sạn Cảnh Thiên phòng VIP đầy náo nhiệt!
Vì để chào đón Cảnh Hành về. Anh em tụ tập cho vui!
Thích Mộ Lâm tay cầm chén rượu, gái đẹp ngồi bên cạnh, Cảnh Hành, cậu ở nước ngoài, chơi vui không?
Chơi? Cảnh Hành liếc nhìn anh ta, cậu ở đây cũng vui không kém! Thật là y chang chú Thích khi còn trẻ, đức hạnh y nhau, thật không hổ là cha con!
Cậu đã có ba cháu trai cháu gái rồi, tính bao giờ tự mình đẻ?
Nhìn nè. Thích Mộ Lâm bưng ly rượu lắc lư quanh các cô gái.
Tây Tây, Nguyệt Nguyệt, Ưu Ưu, Tĩnh Tĩnh...
Tôi không hứng thú! Cảnh Hành thấy rất phiền nên ngắt lời!
Thằng quỷ cậu không phải thích đàn ông chứ? Thích Mộ Lâm ưỡn người ra sau, nhìn Cảnh Hành 1 lượt, Cảnh Hành! Cậu cong thật?
Cong con mẹ cậu! Sáng nay nó bị thằng nhóc gọi ba, giờ lại bị bao quanh bởi 1 đống gái đẹp, sao lại độc thân được?
Ai chọc cậu vậy? Người nhà cậu không vội à! Thích Mộ Lâm nhìn 1 vòng, Mẫn Lộ, đám gái đẹp này đều là của caauk!
Mẫn Lộ thuần khiết kia nhìn quanh 1 lượt, không cần!
Các cậu ai cũng sống như 1 vị thần? Thích Mộ Lâm nhìn họ, vô cùng bất mãn, đi đi!
Đi đi! Đám cô gái kia bị đẩy ra ngoài, phục vụ đi vào.
Cảnh Hành rót 1 ly rượu, cảm ơn, bữa tiệc đón tôi, tôi về trước.
Vậy là đi sao? Thích Mộ Lâm nhín bóng lưng anh, còn sớm mà!
Mới 9h, cậu gấp gì!
Cảnh Hành bước lớn đi khỏi không thèm trả lời.
Chiếc xe Bugatti Veyron chạy băng băng trên đường, Cảnh Hành dựa vào ghế, bên ngoài xe chạy lướt qua, ánh đèn đường vàng chiếu vào, lúc nào cũng có người đi qua.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi máy bay về đây, nên có chút mệt.
Boss! Đằng trước kẹt xe rồi!
Cậu là tài xế hay là tôi?
Lệ Nhẫn nhanh chóng giảm tốc độ, khi quay đầu lại, đằng sau anh, con đường nào cũng kẹt!
Ở trên cầu cao kia, hình như có đám người tranh chấp gì đó!
Lệ Nhẫn xuống xe, trong đám đông, thấy có 1 cô gái nằm đó, mà bên cạnh cô còn có 1 đứa bé nam đang đứng, khuôn mặt đầy uất ức nhìn đám đàn ông thô lỗ cao lớn bên cạnh.