"Hai người......" Cảnh Bùi Dương sờ vào tóc cô, mềm mại như tơ lụa rất thoải mái.
Anh ta nghĩ đến biểu hiện thời gian gần đây của Mật Nguyệt, phải chăng chuyện tối qua là hai người kết hợp lại gài anh?
"Mặc kệ em ấy vậy! nếu mà anh như vậy sẽ khiến em ấy nghĩ chúng ta đã ở bên nhau rồi, thế thì em sẽ mất mặt lắm!" cô ta là con gái thì sẽ bị mất mặt!
"Ừm, không nói." Anh ta cắm cúi tiến gần tai cô đặt một nụ hôn ấm áp, "em ngủ tiếp đi, anh còn phải đến công ty, lát nữa sẽ có tài xế đến đón em về."
"Ừm......"
Cô ta nhắm chặt đôi mắt, cảm thấy động tĩnh của người bên cạnh và chú ý đến bản thân trần trụi, gương mặt bỗng trở nên đỏ ửng.
Chuyện tối qua cô không nhớ rõ lắm, nhưng cảm thấy rằng mình như đã được tắm rửa vì không có cảm giác rít.
Thậm chí......
Cô ta nhìn xung quanh phòng mình, không phải căn phòng cô ngủ tối hôm qua.
Trên chiếc giường lớn không có vết máu nào, tối qua sau khi cô ngủ rồi, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Thế mà cô không biết gì cả!
Nhìn thấy Dương Dương đi vào nhà tắm và không mặc gì trên người!
Cô ta bỗng nhiên vùi đầu vào chăn cảm thấy xấu hổ!
Rụt rè gì chứ, cô vẫn còn mà!
Lúc Cảnh Bùi Dương bước ra nhìn thấy một khối cuộn tròn trên giường nên bước gần.
Kéo cái chăn ra và để ý đến cái mặt đỏ ửng của cô, "bây giờ mới hối hận sao? Muộn rồi."
"Còn lâu mới hối hận!" cô chỉ cảm thấy e ngại thôi!
Vả lại bây giờ, ánh mắt của cô lượn lờ nhìn chằm chằm vào cơ bắp 8 múi của Cảnh Bùi Dương, tất cả bộ phận nào cũng được miễn là của Dương Dương cô đều mê mẫn!
"Dương Dương, sao anh không đi làm?" thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn, lúc nãy còn nói muốn cho cô ngủ ngon!
"Đừng vùi đầu ngủ trong cái chăn, sẽ bị thiếu oxy đấy."
"Ừm......" thì ra vì như vậy mà đến gần!
Giọng cô yếu ớt, ánh mắt hiện lên màu sắc thất vọng.
Một lát sau, hình bóng Cảnh Bùi Dương tiến gần cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "ngoan, lát nữa nhớ ăn sáng, tối anh về với em."
"Ừm!" cô ta gật đầu như giã tỏi.
Sau khi Cảnh Bùi Dương đi rồi, cô ta lăn lộn trên giường, cảm thấy đau đớn dữ dội nên cô ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy.
Nằm được một lúc sau, nghe thấy chuông điện thoại ở căn phòng cách đó không xa.
Cô ta vén chăn ra bước xuống giường và cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch, trong phòng lại không một bóng người!
Cô ta quấn lấy thân mình, một luồn khói bay vào phòng bên cạnh, sau đó bị ngừng đi!
Những giọt máu trên ga trải giường bị hiểu lầm như những vết mực đỏ rơi rải rác trên bề mặt, nhìn thấy cảnh sắc này chắc chắn chuyện tối qua đã rất kích tình!
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo, khiến cho tâm tư của cô được kéo về lại.
Cô ta nhận cuộc gọi và đứng bên giường, "Đường Đường......"
"Chị Mật Nguyệt, tối qua có phải đã hưởng tuần trăng mật rồi chăng! Rất kích tình đúng không! Hihi......"
"Vẫn tốt đấy, rất kích tình, nên bây giờ chị rất mệt mỏi......" cô ta cầm lấy cái xách lên, đi rón rén về phòng mình, "Đường Đường, cái lần đầu tiên đau muốn chết!"
"......" Đường Đường xem ti vi, không muốn bàn đến vấn đề đau hay không đau, vì vẫn còn hai năm nữa!
"Đừng làm ô uế mộng tưởng tốt đẹp của em, em vẫn cảm thấy mọi thứ vẫn tươi đẹp! đừng liên tục nhắc đến chuyện đau hay không đau trước mặt em nữa!
"Chị muốn khiến em bị lãnh đạm luôn à!" Đường Đường tố cáo!
Vấn đề này quá nghiêm trọng!
"Chị ngủ đây, cám ơn sự giúp đỡ của em, anh Dương Dương sẽ không kiếm em tính sổ đâu! Yên tâm đi, sau này vẫn sẽ tốt đẹp thôi!" Mật Nguyệt nói xong tắt máy, thực tệ mệt đến không thể tả.
Buổi tối, Cảnh Bùi Dương trở về nhà không thấy người đứng đón anh ta dưới lầu!
"Thiếu gia, cô Thích đang ở trên lầu."
Cô bé vẫn chưa ngủ dậy sao?
Mật Nguyệt đang ở trong phòng cầm điện thoại chơi game!
Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, âm thanh trong game lớn quá nên cô không nghe thấy tiếng xe của Cảnh Bùi Dương.
"Á......muốn chết à!" cô ta nhìn màn hình phấn kích la lên.
"Anh thấy em vẫn rất tỉnh táo, chả giống như vuột mất tuổi thanh xuân." Giọng trầm của Cảnh Bùi Dương vang lên.
Mật Nguyệt để ý nhìn anh ta, "lần này đúng là đáng chết rồi!"
"Em muốn chết như thế nào?" Cảnh Bùi Dương ngồi cạnh giường, cởi áo khoác ra.
Mật Nguyệt nhìn thấy hành động anh ta, ánh mắt đen lay láy nhẹ nhàng lộ ra một sự cân nhắc, có khi nào lại muốn cô ta dục tiên dục tử không?
Ban ngày ban mặt!
Cô vẫn còn đau nhỉ!
Nhưng mà, Cảnh Bùi Dương chỉ cởi áo khoác ra và không tiếp tục cởi ra nữa.
Cô ta vừa suy nghĩ điều gì!
Đầu của Mật Nguyệt không ngừng quay sang hướng khác, lúc này điện thoại reo lên phát ra âm thanh.
"Game, over!"
Quả nhiên cô chết thật rồi!
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên chiếc giường lớn đang có một bàn tay nóng bỏng đang đặt trên đó, cô ta nghiên đầu sang nhìn hai chân không ngừng co rút lại, "Dương Dương......"
"Còn đau không?"
"Còn chút......" cô cắn lấy làn môi kiều diễm mềm mại của mình, đưng sờ soạn nữa nha!
Cảnh Bùi Dương xé nhẹ cái đầm mỏng, "thức dậy đi đi."
Nằm trên giường cả ngày rồi!
"Dạ......" cô ta kéo cái chăn ra, cái đầm voan màu trắng xuất hiện đôi chân thon dài trắng nõn nà trước mặt anh bước xuống giường.
Không phải lần đầu tiên gặp, nhưng mà thông qua chuyện tối qua thì chỉ cần nhìn thấy cô ấy là cả người anh ta nóng hừng hực.
"Á......"
Đã bắt được thân thể của Mật Nguyệt rồi, hai chân bị treo bên mép giường, nửa thân trên nằm trên chiếc giường lớn, hơi thở ấm áp tiến gần mặt cô.
"Dương Dương?"
Cô ta đâu làm gì nhỉ!
"Trước kia em đã quyến rũ anh thế nào thì bây giờ anh sẽ tính sổ từng vụ với em......" Cảnh Bùi Dương cúi đầu nhìn vào mặt đang hoảng hốt của cô, vợ nhỏ dễ thương thật.
"Dương Dương, anh là đàn ông, đừng nhỏ mọn như thế, chuyện trước kia đều đã qua rồi phải không nào?" cô ta nhìn thấy rõ trong ánh mắt Dương Dương có dục vọng và tình nghĩa sâu nặng.
Sắp nổ tung rồi!
"Không được, anh đều nhớ rõ."
Nửa đêm chạy đến phòng của anh ta, lại còn ôm máy tính đến cho anh sửa, mặc chiếc đầm mỏng manh đứng trước mặt anh ta, đút anh ta ăn, mỗi một hành động ánh mắt đều đang quyến rũ anh!
Mật Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy mình cần nên e thẹn tí!
Tối qua đau thật, cô ta không xác định được bản thân có còn chịu đựng được nữa không, có khi nào chết chắc không?
Nụ hôn nhẹ nhàng hôn lên người cô, bàn tay lớn xuyên qua chiếc đầm, hơi ấm nóng bỏng như muốn nóng cháy cả người cô.
Người cô vẫn còn râm rỉ vết tích của chuyện tối qua, hơi ấm nóng bỏng cắn vào tai cô, "cơm tối vẫn còn sớm."
Nhưng cô cảm thấy mình như bữa cơm tối của anh vậy!
Lần quyến rũ này cô như bay bổng trên mây rất thoải mái.
Đây mới đúng là sự tốt đẹp mà Đường Đường vừa nói, không phải chỉ cảm nhận đau, mà là cảm giác hai người được ở bên nhau.
Bữa cơm tối, cô ta được móm cho ăn.
Cảm giác này thật không tệ!
Trong ánh mắt đẹp của cô hiển thị lên một niềm hạnh phúc
"Hưởng thụ lắm à?" Cảnh Bùi Dương ngồi đối diện cô nhìn người phụ nữ nhỏ bé của mình xấu hổ của và tiếp tục cho cô ăn.
Cô ấy ánh mắt tự hào. "Tất nhiên rồi!"
Tuy nhiên, một điều mà Mật Nguyệt không mong đợi là đêm đầu tiên đã biến mất, và sau đó cô thực sự phải kết hôn!