Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 981




Cô chắc chắn sẽ cùng làm với Cảnh Bùi Dương!

Xem anh ấy có quan tâm đến mình không!

"Hai người đã gây gỗ với nhau rồi à? Em cảm thấy anh Dương Dương không giống người thích gây sự với chị đâu!" Đường Đường không nghi ngờ gì nhìn cô.

"Không, cho là không vậy!" Mật Nguyệt cũng không biết nói làm sao!

Đường Đường nhỏ hơn cô hai tuổi, chỉ mới mười sáu thôi, bây giờ trẻ con sớm trưởng thành và hiểu chuyện hơn!

Nhưng mà......

Cô ấy muốn nói gì?

Mình không có sức quyến rũ sao?

Rối thật!

Đường Đường bị cô ta loay hoay đến nổi rối cả lên, "rốt cuộc có hay không? Anh ấy ức hiếp chị à, để em giúp chị trút giận nhé!"

"Không có! Dương Dương làm sao có thể ức hiếp chị!" cô ta quay người ngồi vào ghế sofa, miệng nỉ non, "nếu như ăn hiếp thì tốt thôi."

Nhưng mà nếu không ức hiếp thì lại buồn!

"Hihi......" Đường Đường chợt hiểu, gương mặt thanh tú nở nụ cười nhẹ, "chị Mật Nguyệt, hai người......"

Mật Nguyệt nhìn thấy hai ngón tay cái đụng vào nhau, "không có!"

"Em biết là không có nên chị mới giận đúng không nè!" Đường Đường đặt gói chip xuống, "không muốn hạ gục anh Dương Dương hay là muốn anh Dương Dương hạ gục chị nè?"

"Chị đều......"

"Đều muốn!" Đường Đương càng kích động hơn cả cô, "chị Mật Nguyệt, chị thật có lý đấy, tò mò quá! Anh Dương Dương rất đẹp trai, lại là chồng của chị, chị cần phải xà vào anh ấy chứ!"

"Thật không? Chị nghĩ thế thôi đã cảm thây rụt rè rồi." Mật Nguyệt có chút e ngại.

"Không có gì mà rụt rè cả! nhưng mà chị định làm như thế nào?"

"Chị......" Mật Nguyệt mếu máo, cô đã nghĩ rất nhiều cách rồi, nhưng vẫn chưa thành công!

"Hay là giao cho em vậy!" Đường Đường nháy mắt với cô, "chị chờ tin em nhé!"

"......" Mật Nguyệt nhìn cô ta kích động bỏ đi, vậy cũng bỏ đi à?

Đường Đường kêu mình chờ tin tức, nhưng sao đã qua hai ngày rồi mà không thấy tin tức gì nhỉ.

Lúc cô ta nghĩ rằng nên buông xuôi cách giải quyết của Đường Đường thì bỗng nhận được điện thoại của Đường Đường, mười giờ tối nay, trong phòng tổng thống của Dương Dương ở khách sạn Cảnh Thiên, thay y phục chờ trong phòng tắm nhé.

Mười giờ tối nay? Khách sạn Cảnh Thiên, phòng của Dương Dương?

Cô ta nghi ngờ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dương Dương.

Và nhanh chóng nhận được tin hồi âm của Cảnh Bùi Dương.

[Tối nay có một buổi họp mặt nên về muộn]

Buổi họp mặt?

Trong đầu của Mật Nguyệt không biết nghĩ gì bỗng đứng dậy rời khỏi ghế sofa đi tắm thay đồ!

Trời tối, trong căn phòng náo nhiệt khu ghế lô, Cảnh Bùi Dương đang cùng người khác ngồi uống rượu.

Sắp 10 giờ rồi, buổi dạ tiệc náo nhiệt vẫn đang tiếp tục, nhưng anh ta phải về, và không ai ngăn cản.

Cảnh Bùi Dương vừa đi ra ngoài, dường như sức khỏe không được tốt!

Sức khỏe không tốt thì đến khách sạn làm gì nhỉ?

Anh ta nhanh chóng đi vào phòng của mình, vừa bước vào là nghe thấy mùi hương thơm nhẹ nhàng, nhưng không phải mùi trên người của Mật Nguyệt.

"Mật Nguyệt!"

Anh ta không dám chắc kêu gọi. Phải chăng là sự sắp xếp của Đường Đường?

Anh ta từ từ bước vào trong, Mật Nguyệt đến sớm và đã nằm trên giường!

Nhưng khi nghe thấy tiếng của anh nên rủ rượi tỉnh dậy, ngồi tựa lưng bên giường, chiếc đầm màu hồng nhẹ trượt một bên để lộ bờ vai trắng mịn, cô lấy tay dụi cặp mắt to mới ngủ tỉnh dậy của mình, "Dương Dương, mở máy lạnh đi, nóng quá!"

"Máy lạnh?" Cảnh Bùi Dương nhìn sang bên, máy lạnh đang được mở mà!

Mật Nguyệt kéo cái chăn ra, mệt mỏi bước xuống giường, chân trần đi đến gần anh, "Dương Dương......"

"Ừm?" Cảnh Bùi Dương cảm thấy có điều gì bất ổn, máy lạnh có mùi rất lạ!

Mặt nhỏ của Mật Nguyệt đỏ ửng, thân hình nhỏ nhắn ốm yếu tựa vào người anh, hai tay ôm lấy phần eo của anh, "thoải mái quá......"

Cô cũng không biết tại sao lại cảm thấy toàn thân rất nóng.

Nóng muốn bỏng người!

"Dương Dương, anh cũng rất nóng, có muốn cởi đồ ra không?" cô ta nhẹ nhàng nói, giọng điệu nỉ non.

Cảnh Bùi Dương vẫn duy trì ý trí bồng lấy thân hình nhỏ nhắn ấy ra phía ngoài.

Đầu của Mật Nguyệt vẫn nằm trong lòng anh, cánh tay nhỏ nắm chặt áo anh, bàn tay không linh hoạt cởi nút áo anh ra.

Anh ta vừa mới vào nên không hít phải mùi hương kích tình, nhưng Mật Nguyệt đã nằm trong đó khá lâu!

Gương mặt của cô nóng bỏng tựa vào lòng ngực anh, thấp đầu nhìn vào cô bé nhỏ nhắn trong lòng mình, "Mật Nguyệt, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Cái gì......" cô ta mơ hồ tựa vào lòng của anh, làn môi ấm áp tiếp xúc vào lòng ngực của anh, như vậy mới giảm bớt nhiệt độ cơ thể.

Cảnh Bùi Dương di chuyển chân mình, ôm cô ta trở về giường.

Sớm muộn, chúng ta cũng là vợ chồng.

Mật Nguyệt nằm xuống giường, hai tay ôm lấy cổ anh không buông, cô ta muốn bám chặt anh.

"Dương Dương......"

"Mật Nguyệt......" hơi thở của anh càng nặng nề, mùi thôm của cô gái nhỏ đã kích thích anh, dòng máu trên người anh sôi sùng sục.

Quần áo trên người rất nhanh được lột ra sạch sẽ, hai người đối diện với nhau, nhìn cơ thể trắng nõn kiều diễm của cô, Cảnh Bùi Dương cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!

Cúi đầu khóa miệng vào môi nhỏ của cô, bàn tay sờ soạng vào da thịt cô, như có một luồng điện đi ngang qua người.

Sức kiềm chế và ý chí là gì, phút này đây mọi thứ đều không còn cả!

Chỉ muốn điên cuồng chiếm hữu cô, người vợ tương lai này đã yêu nhiều năm rồi, cuối cùng đã được nếm được cô ấy.

"Á......"

Đau quá!

Đau đến nổi Mật Nguyệt tỉnh ra, nhưng chỉ trong một phút chốc trổi dậy trong đầu, sau đó đã không còn cảm thấy đau gì nữa.

Hôm sau.

Ánh nắng nhẹ nhàng, lưới cửa sổ màu trnagứ nhẹ nhàng bay bổng theo làn gió, người con gái nhỏ nằm trên giường uể oải nhấc tay lên, hành động quen thuộc, nhưng lại khiến cô muốn ngưng thở và mở to mắt ra.

Bên cạnh cô là người đàn ông quen thuộc đang nằm, và lúc này trên thân thể khỏe khoắn của anh đã lắp đầy dấu môi hôn.

Cảnh tượng buông lỏng tối qua bỗng hiện trong đầu!

Cô chầm chậm thấp đầu nhìn xuống thân dưới mình, đúng là như vậy, thậm chí vết tích trên người còn nhiều hơn Dương Dương.

Và lúc này bên thân dưới bỗng đau đớn nhức mỏi, cô chợt nhận ra chuyện tối qua không phải là mơ, mà là thật!

Dương Dương không có vấn đề gì!

Họ đã ở bên nhau rồi!

Cô nhìn chằm chằm vào mặt điển trai của cô, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu cô tiếp tục tựa vào lòng anh, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Phần eo cô bỗng nhiên bị siết chặt, bàn tay nóng bỏng đang vịnh vào mình, bỗng cô thở dốc hồi hộp.

Dương Dương đã thức rồi chăng?

Sau khi thức dậy nên đối mặt với anh ra sau?

Cô vừa đang nghĩ thì Dương Dương đã mở mắt ra nhìn cô bé nhỏ nhắn đã thức dậy với mái tóc đen mượt, làn mi cong dày, và xúc cảm chân thật.

"Ngủ thêm tí nữa."

"Ơ?" nghe thấy tiếng nói của Dương Dương, cô ta cố ý trả lời, nhưng sau đó lại cảm thấy e ngại!

"Dương Dương!" mặt nhỏ của cô nhẹ nhàng ửng đỏ, "tối qua......"

"Anh sẽ đến tìm Đường Đường tính sổ!" cô nương mới 16 tuổi thôi mà đã loạn đến vậy rồi!

Đường Đường?

Mật Nguyệt suy nghĩ một hổi, hôm qua lúc cô bước vào đây không thấy Đường Đường!

Dương Dương là sao biết được là Đường Đường nhỉ?

"Không cần nữa, chúng ta......" cô không biết nên nói thế nào với Dương Dương nữa!