Bọn họ đã thay quần áo ra ngoài, Cảnh Bùi Dương cũng đã thay quần áo xong rồi.
"Trong bếp đang hầm canh táo đỏ, một lát sẽ uống canh." Anh ta đứng dậy nhìn cái tướng nhỏ nhắn của Mật Nguyệt, vẻ mặt đỏ ửng như trái táo.
"Còn đau?" anh ta kéo cái tay nhỏ của cô ngồi xuống ghế sofa, "xoa bóp?"
"Không được, rất nhiều người ở đây!" cô ta cảm thấy ngại rồi.
"Các người có thể xem hai chúng tôi là tàng hình mà!" Cảnh Bùi Noãn mỉm cười ngồi cạnh Cảnh Hành, "xem ra tối nay không thể cử hành dạ hội rồi, cần phải chú ý kỳ sinh lý, sẽ tốt cho sau này của em."
Thích Mật Nguyệt cúi đầu không nói, bây giờ tốt rồi, người của cả cái biệt thự đều biết cô ta có kỳ sinh lý đến rồi!
Canh táo đỏ một lát sẽ hầm xong thôi.
"Em cũng muốn một chén!" Cảnh Bùi Noãn dặn dò người làm.
"Em muốn cái gì? Em cũng có kỳ sinh lý à?"
"Em muốn uống, anh quản được em sao?" hôm nay cô ta là ngày cuối kỳ sinh lý rồi, nhưng không phải là vì cái này, là bởi vì cô ta chỉ muốn uống mà thôi.
"Không thể quản, không quản." Bạc Ngôn ý vị thâm trưởng nhìn cô ta, không thể trùng hợp như vậy được, cô ta cũng có kỳ sinh lý à?
Canh táo đỏ thấy thơm ngon thật, Mật Nguyệt uống hết một tô lớn, cảm thấy cái bụng thật ấm áp, không còn đau nữa.
Ăn bữa cơm trưa một cách đơn giản, Mật Nguyệt liền bị Cảnh Bùi Dương dẫn đi nghỉ ngơi.
"Anh tôi như thế, vợ của mình tự chăm từ nhỏ đến lớn mà, thật không tệ, ít ra Mật Nguyệt nhà anh vẫn phải nương tựa anh ta, như thể không có anh ta thì sống không được!" Cảnh Bùi Noãn nhìn vào lưng của hai người này dần biến mất ngoài hành lang, "tại sao mami không tìm cho em một người chồng trông giữ như thế nhỉ?
"Em muôn nuôi ai nhỉ? Mặc Lâm? Lộ Lộ? Tiểu Thâm?" Cảnh Hành ngồi bên cạnh vẫn không ngẩn đầu lên nhìn nói, "Mật Nguyệt là được người nuôi, còn chị thì đi nuôi người ta."
"Tình chị em đang thịnh hành trào lưu, có hiểu không?" cô ta đưa tay đẩy nhẹ đầu của em mình, "đều là em trai, nhưng kia là huynh đệ!"
"Em cảm thấy......hai người rất xứng đôi." Cậu ta nói xong bèn đứng dậy, "để em đi ngủ trưa, để chỗ này lại cho các người nói chuyện yêu đương."
"Tiểu tử này, em và anh ta mới là không thể, không được kết hợp bậy cp!" cô ta trợn mắt nhìn Bạc Ngôn ngồi đối diện cười, "anh cười gì thế?"
"Tôi cười cô nghĩ đến việc tình chị em à? Anh và anh trai tôi ai lớn hơn?"
Bạc Ngôn sợ run người, trong đầu nhanh chóng chuyển động, hai người là song thai mà, bằng tuổi nhau.
May mắn anh ta lớn hơn Dương Dương tí.
Nhưng mà......
"Cô là chị, chị gái, chào! Nói như vậy, anh và tôi ở chung với nhau đều là tình chị em chăng?" anh ta đắc ý gật đầu, "tôi không ngại làm vừa ý nguyện tình chị em với cô."
"Không cần nữa, tôi không cần một người lớn như anh làm tình chị em."
"Cô còn biết rằng......tôi lớn hả!" anh ta cố ý xuyên tạc ý của cô ta.
Phát hiện ra ghẹo cô cũng thấy vui nhỉ.
"Tôi......" cô ta đứng dậy, cúi đầu nhìn anh ta, "Em Bạc Ngôn, sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời chị nhé, chị kêu em đi động, em đừng đi tây à!"
"Tôi có thể lựa chọn đi Nam Bắc chăng? Thực sự là cô không đưa được ý kiến gì cả."
Cô ta bị khùng mới tốn nước miếng với anh ta.
Cô ta tức giận đến nổi đi lên lầu!
Không đúng á, tại sao cô ta lại phải giận nhỉ, Bạc Ngôn không có quan hệ với cô ta dù chỉ nửa sợi tóc!
Chỉ còn mình anh ta ở đại sảnh, anh ta cảm thấy rất nhàm chán!
Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên.
Anh ta nhìn màn hình hiển thị, không có tên, chỉ có số điện thoại vừa xa lại lại quen thuộc.
Hôm nay tâm trạng anh ta vui vẻ, có thể miễn cưỡng tiếp điện thoại tí.
"Có việc?"
"A Ngôn, anh ở nước ngoài sao rồi? kỳ nghỉ hè này sao không về nhà?" giọng nói của một người phụ nữ vọng lại từ cái điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng như tơ liễu bay lượn bên mặt hồ bình lặng, gợi nên những làn sóng lăn tăn.
"Cô vẫn chưa gả cho tôi mà! Đã bắt đầu quản tôi à." Anh ta thong thả ung dung ngồi dậy, "nếu thật sự muốn gã đi, còn kịp đó."
"A Ngôn, em chỉ muốn quan tâm anh thôi, vả lại hôn sự của chúng ta, vẫn phải nghe theo lời anh mà?"
Anh ta đi đến gần tủ rượu bên cạnh, lấy chai rượu ra đổ vào cái ly, "hôn sự của chúng ta à? Từ trước giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận việc Lão Gia Tử sắp xếp cả, ông ta cho phép tôi ra nước ngoài tự sinh tự miệt, cũng mặc kệ tôi sống chết ra sao, tôi mà nghe lời ông ta à? Có đùa không?"
Anh ta cầm ly rượu lên, ánh mắt hiện lên nụ cười đùa cợt, "Quả Quả, cô là một cô gái tốt, nhưng không thích hợp tôi.
"Anh Ngôn, sự việc này phải đợi anh trở về mới nói, được không? Khi nào anh quay về? em nhớ anh." Giọng nói của anh vẫn như cũ.
"Không có tiền, không mua được vé máy bay, vả lại......hộ chiếu của tôi đã bị tịch thu rồi, chẳng lẽ tôi bơi về sao? Dự là cô sẽ nhìn thấy xác của tôi trên ti vi thôi!" anh ta nhấp một miếng rượu, "không được, tôi có thể sẽ bị chôn trong bụng cá mập ấy, xác cũng không thấy nữa."
"Để em mua vé máy bay dùm anh nhé, còn hộ chiếu thì em sẽ nghĩ cách khác, anh về đây trước đi! Chú Bạc sức khỏe dạo này không được tốt, nếu như không về, gia sản của Bạc gia sẽ thuộc về anh trai đấy." cô ta lo lắng anh ta sau này sẽ không có gì cả, nên mới gọi điện thoại cho anh ta.
"Cô nghĩ rằng tôi là hàng hiếm của Bạc gia à? Một phân tiền tôi cũng không cần! đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi sẽ không về đâu!" anh ta đã tắt máy rồi, điện thoại vừa ném một cái là rơi xuống ghế sofa.
Cảnh Bùi Noãn đang đứng bên cầu thang và nghe hết tất cả cuộc nói chuyện của anh, anh ta thật sự là con riêng à?
Không có cha mẹ chắc là giả thôi, nhưng nếu không có phí sinh hoạt, và không có tiền, thì anh ta không tin được.
Quan hệ của anh và gia đình không tốt sao?
Lại còn nói đến hôn sự, anh ta đã có vị hôn thê rồi sao?
Bạc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một ánh nhìn nhìn anh ta chằm chằm, anh ta nghiên đầu bèn thấy cô ta đứng bên cầu thang, cặp mắt xanh biếc đang nhìn anh ta.
"Anh cũng muốn uống rượu à?" lúc nãy nói chuyện, cô ta nghe được bao nhiêu, anh ta hoàn toàn không để ý.
"Tôi vẫn uống được! nhưng không thích lắm." cô ta cũng không biết bản thân nên làm gì, không hiểu tại sao lại quay về.
Cuối cùng nghe được điện thoại của anh ta.
Cô ta quay đi vài bước, bỗng nhiên lại lùi lại, "Bạc Ngôn, tôi đang muốn nói nếu như anh muốn quay về, không cần hộ chiếu chi cho phiền phức, tôi có thể giúp anh trở về."
"Tôi cũng không cần trở về chi cho phiền phức." vốn dĩ anh ta không muốn đến cái nhà đó.
"Nếu như cần thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em mà!" cô ta cúi đầu xuống, lẳng lặng về lại phòng của mình.
Anh tự mình tự giác ngồi bên ghế sofa uống rượu, hôm nay tửu rượu không sai, cảm giác khổ sở đụng chạm tâm can của người nào đó.
Buổi tối tuy không phải buổi dạ tiệc lớn lao gì, nhưng lại rất thịnh soạn, lại còn một cái bánh ba tầng, bên trên còn số có chữ số 12
Mật Nguyệt đứng chính giữa, trong phòng chỉ có cái bánh làm tô điểm thôi, cô ta bình tĩnh xem ánh đèn chớp nháy nhẹ nhàng, sau đó mở mắt trong bài nhạc chúc mừng sinh nhật, ước nguyện.
[Ước được sống trọn đời vui vẻ và hạnh phúc với Dương Dương]
Cô ta cũng không nhớ chắc là bắt đầu từ khi nào, ước nguyện sinh nhật của cô đã là như thế, cho đến hiện tại, vả lại sau này cũng sẽ không thay đổi.
Cô ta vừa mới mở mắt ra, Dương Dương đứng cạnh cúi đầu hôn lên má của cô, "sinh nhật vui vẻ."
Cô ta thẹn thùng cuối đầu xuống, "cắt bánh thôi!"