Cảnh Hành đang chơi game đằng sau uể oải đưa mắt lên nhìn 2 cô giá, chửi thầm 1 câu vô vị, rồi lại tiếp tục chơi game.
Khi họ đến đã là buổi chiều, Cảnh Bùi Dương không ở nhà.
Noãn Noãn vừa đến đã mệt, lựa chọn phòng xong, thì chui vào ổ của mình.
Còn Cảnh Hành đã ngủ đã trên máy bay rồi, ngồi ở phòng khách, bị dày vò bởi cô nàng Thích Mật Nguyệt tràn trề tinh thần ấy.
Người giúp việc và quản gia đều đang giúp cô bố trí biệt thự, lát nữa anh về sẽ nhìn thấy biệt thự đơn giản của mình trở thanh một nơi đầy màu xanh của lá rực rỡ của hoa, nhất định vô cùng ngạc nhiên, điểm này thì nó quá rõ rồi.
Cảnh Hành, em có thể đừng ở đây không! Thích Mật Nguyệt tay cầm bong bóng, chạy đến trước mặt nó.
So, em nên đi đây? Chị dâu? Nó không những không dám nhúc nhích, mà còn xích sát vào sofa.
Tư thế lười biếng đó, chỉ có Cảnh Hành và em trai cô mới có thể làm được, nhìn giống 1 đống bùn nhão vậy, cứ thấy sofa là mềm nhũn dính sát vào sofa.
Chị phải dịch chuyển sofa, cho nên em lên phòng em trên lầu mà nằm đó, cô cười hihi nhìn sofa dưới chân nó.
Ok! Nó đứng dậy, mắc liếc nhìn phòng khách đã trang trí ngập bóng bay.
Anh, cuộc đời của anh…thật đặc sắc, giống như những bóng bay này vậy, vô cùng đặc sắc, đầy hoa lá!
Họ ở nhà ăn tối xong, mà Cảnh Bùi Dương vẫn chưa về.
Noãn Noãn và Cảnh Hành mặt không cảm xúc, Dương Dương lớn thế rồi, còn đang quản lý công ty, về muộn, tiếp khách là điều có thể hiểu.
Chỉ có cô nàng Thích Mật Nguyệt cứ 1 mình đi qua đi lại ngoài đại sảnh, hoảng loạn không yên.
Mật Nguyệt, em bình tĩnh xíu đi, hay là chúng ta tắt đèn trước? Nếu anh ta từ ngoài vào mà thấy em trang trí phòng khách thành cái…
Cái quỷ này, Thích Mật Nguyệt chữ này Noãn Noãn không dám nói ra.
Ồ, đúng đúng đúng! Tắt đèn, cô lập tức tắt đèn.
Trong phòng bỗng trở nên tăm tối, trừ màn hình điện thoại của Cảnh Hành còn đang sáng ra, thì đưa tay ra chẳng thấy nỗi 5 ngón tay.
Mật Nguyệt nhìn ánh sáng duy nhất ấy, lâu lâu còn vọng lại âm thanh đấu đánh nhau, nói cười vui vẻ, Cảnh Hành, em phối hợp tí đi, ngoan..
Cảnh Hành không nói gì, quay lưng đi, không để cô nhìn thấy ánh sáng.
…
Thích Mật Nguyệt hoàn toàn ngây người ra, cách phối hợp của nó quả là độc đáo.
Cô cạn lời rồi!
Nhưng cô còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên ngoài vọng lại tiếng xe hơi, là Dương Dương về rồi!
Mắt cô bỗng sáng lên, kích động chạy ra ngoài cửa đứng đó, đôi tay không ngừng lắc lư, Dương Dương có đoán ra cô ở trong nhà không?
Đoán được thì chẳng thú vị nữa, cô cố tình không cho anh biết mà!
Cửa vừa mở, cô xông qua đó, ngửi thấy 1 mùi rượu nồng nặc.
Dương…
Có 1 giọng điệu chảy nước phát ra, cô chắc chắn và khẳng định đó là 1 cô gái.
Tâm trạng cô bị kích động đến lạnh băng, giống như bị tạt nước lạnh vậy,lạnh thấu từ đầu đến chân.
Dương…
Đột nhiên, đèn trong phòng sáng lên.
Thích Mật Nguyệt nhìn thấy 1 cô gái cứ dính sát vào người của Cảnh Bùi Dương, đôi tay ôm lấy cổ anh, ngực cứ hướng về phía anh, tư thế đầy quyến rủ dính lấy anh, đôi môi đỏ tiến gần anh.
Em ghét anh! Mặc kệ anh! Thích Mật Nguyệt hét lớn 1 câu, rồi chạy qua người họ.
Cảnh Bùi Dương nhìn bóng cô rời đi, cố gắng muốn thoát khỏi người phụ nữ đang quấn lấy mình kia, đứng yên.
Đừng mà…
Cút!
Anh dùng sức đẩy, người phụ nữ giống như con cá mực đó bị đẩy té xuống đất.
Sau đó anh quay lưng đuổi theo Thích Mật Nguyệt.
Cảnh Hành và Noãn Noãn cùng nhìn người phụ nữ dưới đất kia, làn da màu đồng, khá là phóng đãng…có thể nhìn thấy thông qua dáng vẻ khi nãy của ả.
Các người là ai? Cô ta đứng dậy, dò xét 2 người, mắt mày nhìn khá giống Cảnh Bùi Dương.
Vị đại thẩm này, phiền chị ra khỏi nhà tôi! Cảnh Hành liếc nhìn cô cái, quay người đi vào nhà.
Nó thật quá thất vọng về anh nó!
Tuy nó luôn miệng nói Thích Mật Nguyệt, nhưng thật ra cũng không thật sự muốn anh mình tìm người phụ nữ khác!
Đại thẩm? Tôi giống đại thẩm sao? Cô ta lo lắng, nhưng nghe lời nói cảu Cảnh Hành, chắc là người nhà Cảnh Bùi Dương.
Nhìn đâu cũng thấy giống! Anh tôi có vợ chưa cưới rồi, hành vi lúc này của cô, dường như không thỏa đáng, trời bên ngoài cũng không còn sớm nữa, quản gia, tiễn khách! Cảnh bùi Noãn chả có tí thiện cảm gì với cô ta, quay lưng đi vào.
Có lẽ do từ nhỏ nó và anh nó, đều đã xác nhận Thích Mật Nguyệt là chị dâu của nhà họ, nên không ai được phép xen vào.
Nếu hôm nay họ không đến, anh không chống đỡ được sự quyến rũ, chẳng phải chẳng còn thanh bạch gì nữa sao?
Mà có khả năng trước đó đã mất rồi!
Haixx!
Tội nghiệp Mật Nguyệt.
Cảnh Hành, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi, chuyện của 2 người họ, họ tự giải quyết! Cô đi vào nhìn bộ dạng Cảnh Hành đang ngồi trên sofa, hét lên.
Chỉ cần anh chưa bị ăn mất tiêu.
Cũng đúng! Cảnh Hành bỗng tán đồng với ý kiến của cô, đứng dậy đi lên lầu.
Thích Mật Nguyệt vừa đi vừa khóc chạy ra ngoài vốn không biết đi đâu, chỉ là giờ cô rất buồn và khó chịu.
Cô dường như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô lập tức ẩn sau đám cây xanh, nép người lại, che đôi chân của mình.
Cô quá mất mặt, cô vui vẻ đến thế đến tìm Dương Dương, lại thấy cảnh này, anh lại ở cùng người đàn bà khác!
Đáng ghét!
Rất nhanh, dưới ánh đèn cô nhìn thấy Cảnh Bùi Dương đang vội vàng đuổi theo tìm cô, ánh mắt anh nhìn quanh, sau đó chạy đến trước mặt cô.
Mật Nguyệt!
Mật Nguyệt!
Cô còn có thể nghe giọng anh, cô khóc càng ghê gớm hơn, nhưng cô khóc không thành tiếng..
Đợi lâu mà không thấy Cảnh Bùi Dương tới, cô từ từ đứng lên, không đi đường lớn, mà cứ mơ hồ, đạp lên cỏ mà đi.
Hóa ra ở đây có con muỗi đáng ghét, cô cảm thấy mình bị muỗi cắn khá nhiều vết, gió đêm thổi hiu hiu, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, và vô cùng uất ức.
Dương Dương…
Dương Dương, em sai rồi, em không nên chạy lung tung.
Giờ cô đã không tìm được đường về nhà.
Cô nhìn biệt thự với ngọn đèn đang sáng ngoài kia, bước chân không biết vì sao lại đi về đó.
Bên trong có vẻ rất náo nhiệt, ngoài cửa 1 đôi trai gái đang hôn nhau nồng nhiệt, bên trong còn có tiếng nhạc.
Cánh cửa đang mở, cô có phải có thể vào đó gọi nhờ điện thoại không?
Cô từ từ đi vào, bên trong còn nóng mắt hơn, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đang uống rượu, hát hò, nhảy múa, ôm hôn, chơi game, nhìn lớn hơn cô rất nhiều, chắc là lớn cỡ Dương Dương vậy.
Ai đây! Sao lợi hại vậy, có thể đưa 1 cô gái đơn thuần vậy đến đây? Đột nhiên, 1 người trong đám đông đó nói lớn.
Ánh mắt nhìn vào mình.