Phòng làm việc tổng tài tập đoàn Cảnh thị.
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa đến Cảnh thị liền lên tầng 15, lúc này cô đứng trước phòng làm việc tổng tài, hít sâu 1 hơi, áp chế sự căng thẳng, cố trấn tĩnh đưa tay gõ cửa: “Cảnh tổng, có trong không? Tôi là Bùi DĨ Hàn.”
Tay để trên bàn phím của Cảnh Thần Hạo dừng lại, nhìn điện thoại bên tay, cong miệng: “Đi vào.”
Lâm Tri Hiểu bên cạnh cô, đưa tay lên cổ vũ: “Đừng căng thẳng, thả lỏng, cũng có thể không phải Cảnh thị nhặt.”
Bùi Nhiễm Nhiễm cười 1 cái, vỗ lồng ngực, mở cửa đi vào.
Trong tay cô là văn kiện, đến lúc không thấy điện thoại, cô giả như làm công chuyện, tránh mất mặt.
Đứng trước bàn làm việc của Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn 4 phía, cho đến khi nhìn bên tay Cảnh Thần Hạo, liền thấy điện thoại cô.
Hô hấp, lập tức ngưng trọng!
Quả nhiên, bị Cảnh Thần Hạo nhặt được!
“Cảnh tổng, hôm qua anh có thấy 1 cái điện thoại không, mà bạch kim, ốp điện thoại có hoa văn hoa hồng.” Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt văn kiện trong tay, tuy nhìn thấy rồi, nhưng chỉ có thể uyển chuyển hỏi, thám tính.
Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu khỏi máy tính, 10 ngón tay thon dài dời khỏi bàn phím, anh như không quan tâm lấy điện thoại bên tay lên, giọng lạnh lùng, “Đây có phải điện thoại cô? Hôm qua quên đưa cô rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm 2 tay không nhịn được run rẩy, gấp gáp nhận lấy điện thoại, liền phát hiện điện thoại tự động tắt nguồn rồi.
“Cảnh tổng, anh có động vào điện thoại tôi?” Lần này, Bùi Nhiễm Nhiễm hỏi trực tiếp, ánh mắt nhìn thẳng.
Lời vừa dứt, nhiệt độ phòng làm việc hạ thấp, sắc mặt Cảnh Thần Hạo âm trầm, hai mắt như ưng hoài nghi nhìn cô: “Hoài nghi tôi? Không lẽ trong điện thoại có thứ không thể để người khác biết?”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm căng thẳng, biết bản thân đánh rắn động rừng. Rất nhanh bình tĩnh lại, cong miệng cười, “Cảnh tổng, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ không thích người khác động vào điện thoại mình, không có ý khác.”
- ----------- --------------
Cô nói xong, lại thám tính Cảnh Thần Hạo, hai mắt giảo hoạt di chuyển, “Nói đến chuyện không thể để người khác biết, tôi nghĩ, ngoài hình tư mật của tôi và chồng trong thư viện điện thoại, sợ không có cái khác rồi…”
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo càng lạnh, mắt đen như ưng mang nộ khí, vô ý nhìn thấy văn kiện Bùi Nhiễm Nhiễm đang cầm chặt trên tay, nhíu mày hỏi, “Đó là gì?”
Bộ dạng như không giống đã biết sự thật, Bùi Nhiễm Nhiễm yên tâm hơn, đưa văn kiện trên tay cho anh.
“Đây là kế hoạch về người đại diện quảng cáo, mời Cảnh tổng nhìn qua ký tên.”
Cảnh Thần Hạo nhận văn kiện, khẽ cúi đầu, lật 2 trang, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ném văn kiện xuống đất, sắc bén nói: “Đây được xem là gì? Bùi Dĩ Hàn, cô ở Te là dựa vào loại năng lực tầm thường này sao, lên được chức trưởng bộ phận lên kế hoạch?”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhất thời hoảng lên, kế hoạch này tuy cô không tốn nhiều thời gian làm, nhưng tốn rất nhiều tinh lực, không tới nỗi trở thành rác trong mắt anh chứ.
Cô cong lưng nhặt văn kiện, lật nhẹ 2 trang sau, sắc mặt thay đổi lớn, đây không phải bản kế hoạch của cô!
Văn kiện này là cô lưu tối qua khi tan ca, sáng nay cô không xem qua, sau khi in xong, trực tiếp đến gặp Cảnh Thần Hạo, cũng không kiểm tra kỹ.
Rốt cuộc ai thay đổi bản kế hoạch của cô!
“Cảnh tổng, có nhiều động tay động chân bản kế hoạch.” Bùi Nhiễm Nhiễm mặt trắng bệch, nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Thời gian này, kị nhất là động tay động chân.
Cảnh Thần Hạo ngồi trên ghế phòng làm việc, chéo chân, lạnh lùng nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm: “Văn kiện này cô mang đến, tôi không cần bị ai thay đổi bản kế hoạch, chiều mai 2h, Cảnh thị sẽ tổ chức họp báo quảng cáo lần nữa, chọn trước người phát ngôn quảng cáo, còn có thể lệ thực hiện của đại diện quảng cáo, hoàn toàn xong trước khi bắt đầu họp báo.”
“Chiều mai mở họp báo?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhịn không được kêu 1 tiếng, hai mắt không tin được: “Chuyện này tôi tại sao không biết?”
- ----------- --------------