Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 895




Không phải đi rồi, mà ra nước ngoài rồi, lời chị nói chẳng tốt lành gì cả. Cảnh Hành liếc cô 1 cái, ánh mắt màu xanh lơ kia lộ ra 1 vẻ mệt mỏi.

Thôi được rồi, Sau này em phải phụ trách việc học tập của chị, Dương Dương nói rồi, không hiểu hỏi em, cô từ nhỏ đã học chung lớp với Cảnh Hành, mà còn luôn ngồi cùng bàn.

Nhưng thằng nhóc với thành tích tốt vô cùng ấy chẳng bao giờ chịu dạy cô.

Chị là đồ đầu cá gỗ, dạy cũng không biết! Cảnh Hành ngáp 1 cái. Mắt nhìn giáo viên dạy tiếng anh đang bước vào, chào thầy ạ!

Hai em đang nói thì thầm gì thế, nói lớn lên để cả lớp cùng nghe nào! Giáo viên tiếng anh đưa cuốn sách tiếng anh cho Thích Mật Nguyệt, cúi đầu nhìn họ.

Thích Mật Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ông, cũng bắt chước Cảnh Hành nói 1 câu chào thầy ạ!

Câu đó nói tiếng anh như thế nào? Đây là bài học chào hỏi bằng tiếng anh mà hai đứa lại ngồi dưới nói chuyện sao.

Hihi…. Thích Mật Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cảnh Hành bên cạnh mình, lông mày ngăn lêm. Giáo viên tiếng anh nói sao?

Khó quá!

Tiếng anh của cô chỉ có 6Thích Mạc Lâm điểm thôi!

Hi…teacher? Cô nhìn thầy giáo chớp mắt, đúng không?

Tập trung học hành, sau giờ học rồi nói chuyện, giáo viên tiếng anh nhìn họ, sau đó đi khỏi.

Cô vừa đi, Thích Mật Nguyệt không ngừng vỗ ngực, làm cô sợ hết hồn!

Ngốc chết đi được, chị như thế, anh em nếu không phải do có hôn ước vối chị, nhất định sẽ không thích chị. Cảnh Hành tay chống cằm, đôi mắt khép hờ nhìn cô.

Xì! Chị đáng yêu như thế, ai không thích chứ! Cô không ngừng chu mỏ, Dương Dương cũng thích chị mà! Nếu không sao lại có hôn ước!

Thành tích chị tuy không tốt, nhưng da mặt đủ dày! Cậu chưa từng thấy con gái nào da mặt dày như thế.

Chị không biết! Dương Dương nói rồi nếu thành tích chị không tốt, lần sau thi toán mà còn được mười chín điểm, anh ấy sẽ không liên lạc với chị nữa! Cô ghét nhất chính là môn toán!

Rõ ràng là những con số đơn giản, sao tự nhiên lại thêm vào cái gì mà hàm số, phương trình, định lý, mấy thứ vô vị như thế?

Nghiên cứu mấy thứ vô vị.

Cảnh Hành vừa nghe câu này, mặt càng nở nụ cường đắc ý hơn, vậy chị có thể thi 18 điểm mà..

Cô ngây người ra, tuy không phải 1Cảnh Hành điểm, nhưng như thế Dương Dương chắc càng giận thêm!

Tin em, chị có thể mà! 18 điểm 17 điểm đang vẫy gọi chị!

Cậu không nhịn được cười nữa.

Giọng cười bị che lấp bởi tiếng đọc bài tiếng anh.

Thích Mật Nguyệt đôi tay cầm chặt cuốn sách tiếng anh, nhìn những chữ cái tiếng anh nghệch ngoạc trên giấy, rõ ràng là lúc nhỏ đã tiếp xúc rồi, sao giờ vẫn chưa nhớ chứ?

Cô nhất định học phải lớp tiếng anh giả rồi!

Tội nghiệp!

Giờ Dương Dương không còn ở đây, nên tối cô không đến Vân Trang nữa, và tự về nhà mình.

Khi vừa tới, thì thấy em trai Thích Mộ Lâm đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ipad chơi, âm thanh rất lớn, còn chới rất chăm chú.

Nhỏ tiếng xíu, chị đang làm bài tập!

Thích Mạc Lâm 8 tuổi ngẩng đầu lên nhìn, chị, chị bớt giả bộ đi, nhà mình lớn thế, chị về phòng chị mà học, sao em phiền chị được!

Ba mẹ không ở nhà, em làm vua ở nhà này hả! cô cũng biết trước giờ em cô và Cảnh Hành cùng 1 ruootk, hỗn thế ma Vương!

Chủ yếu là chị cũng không ở nhà, sao hôm nay lại nỡ xa nhà anh Dương Dương mà về đây? Anh ta cuối cùng hết chịu nỗi sự ngốc nghếch của chị, đuổi chị đi đúng không? Không cần chị nữa? Thích Mạc Lâm cuối cùng cũng chơi xong ván cuối, lại nhìn cô, nói như thế, em đoán chắc cả đời chị không ai cần!

Em mới không ai cần!

Ngại quá chế ơi, bạn gái theo đuổi em xếp hàng từ tiều học lên trung học, nó cúi đầu tiếp tục chơi, may mà ba mẹ biết trước tương lai, đính hôn cho chị, nhưng chị cũng không thể vì mình đính hôn rồi, nên càng tùy tiện,nghe nói chị thi được có mười chín điểm!

Cái thằng miệng bự Cảnh Hành!

Thích Mạc Lâm nghe tiếng bước chân xa dần, còn tức giận như thế, sao chị lại đi thế? Hai chị em lâu rồi không nói chuyện! Nếu ba mẹ hỏi, em có nên nói chị thi được mười chín điểm không?

Tùy em! Em tố cáo chị, chị nói ngày nào em cũng ở nhà chơi game, không đến trường.

Thôi đi! Em không đi học còn thi tốt hơn chị! Huống hồ là anh cần phải đi học.

Thích Mật Nguyệt về đến phòng mình, vứt cặp trên giường, nhìn đồng hồ, Dương Dương chưa xuống máy bay!

Cô cầm điện thoại nằm trên giường, không muốn làm bài tập.

Lật đi lật lại 1 hồi, cuối cùng vẫn quyết định dạy làm bài tập trước.

Nhìn đề toán chả hiểu gì!

Thích Mạc Lâm từ ngoài đi vào, nhìn mặt cô đầy đâu khổ, chị, cần giúp gì không?

Cần, mau giúp chị làm! Cô ném cây viết trên tay, đứng dạy, nhường chỗ của mình.

Thích Mạc Lâm nhìn vị trí trống, bài tập của chị, chị tự làm, em chỉ giảng thôi, còn nữa! Nếu chị không cố học, anh Dương Dương không cần chị nữa, chị ở đó mà khóc nhé!

Giờ chị muốn khóc rồi, anh ấy ngồi máy bay lâu như thế! Cô lại thui thủi ngồi vào chỗ, mau dạy chị.

Cô làm xong bài tập, ăn cơm tối xong đoán thời gian cũng tàm tạm rồi, cách nửa vòng trái đất, anh ngồi trước bàn học, nhìn bài tập trên tay cô, trời ơi trí khôn của ba mẹ đều di truyền hết cho em sao?

…cô chả muốn đôi co với nó.

Nhưng cô thân làm chị, lại nhờ em trai giảng bài, mất mặt thật!

Sau khi ăn tối xong, nằm trên giường, nhắn cho Dương Dương vài tin, gọi điện thoại, nhưng vẫn đang tắt máy.

Đến 8h tối, lúc cô sắp đi ngủ, thấy điện thoại đổ chuông, cô nhanh chóng thức dạy.

Dương Dương!

Mật Nguyệt, là mami! Bên trong điện thoại vang lên tiếng Lâm Tri Hiểu.

Mami, con còn tưởng là Dương Dương cơ! Mẹ mau chơi chung với daddy đi! Con đợi điện thoại của Dương Dương cơ! Nó không đợi Lâm Tri Hiểu phản ứng lại, thì tắt máy!

Dương Dương…

Hừ! Anh còn không gọi chi em, em đi ngủ, không lo cho anh nữa!

Nói xong, điện thoại bỗng reng lên!

Lần này trên màn hình điện thoại, hiện lên 2 chữ Dương Dương, cô cười rồi nhận cuộc gọi.

Dương Dương em nhớ anh quá! Anh ngồi máy bay mệt không! Cô cười hihi lắn đi lăn lại trên giường, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Dương Dương!

Dương Dương vừa xuống máy bay đã mở mấy, giờ còn chưa lên xe, nghe giọng cô vui như thế, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nở nụ cười, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi!

Lệch 12h đồng hồ, Dương Dương giờ bên anh là buổi sáng, anh nhớ ăn sáng đó! Em sẽ ngoan, cô nghe giọng Dương Dương bình an, là đủ rồi!

Ừ, mau ngủ đi, ngủ ngon, anh cúi đầu ngồi vào xe, giờ là buổi sáng!

Được! Nó cuối cùng cũng yên tâm ngủ rồi!

Tuyệt thật