Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 890




Em đến thật rồi này, anh ta sẽ trở thành lịch sử duy nhất con của Cảnh Tổng mà được một học sinh nữ đưa đi bệnh viện rồi.

"Anh không sao." Anh ta chầm chậm buông tay cô ra, đứng dậy bước xuống giường.

"Sao lại không sao nhỉ! Bị sưng tấy hết rồi! lại sưng một cách dữ dội! Dương Dương, anh đừng dối em nữa, anh không có đi du học, mà là qua nước ngoài trị bệnh đúng không?" cô ta cũng nhanh chóng nhảy xuống giường, "Dương Dương, anh đừng rời xa em, em muốn cùng anh đi chung, anh sẽ khỏe thôi mà!"

"Anh không bệnh." Anh nên giải thích như thế nào về chuyện này đây.

Cô ta chắc học lớp rèn luyện sức khỏe sinh lý chăng?

Có cần nói đến vậy không?

"Em không tin, anh ghạt em!" Thích Mật Nguyệt chạy từng bước nhỏ theo anh ta, -- lon ton chạy đến trước mặt anh ta, chắn hết lối vào nhà tắm, bễu môi nhìn lấy anh ta, "Đau không? Có cảm giác gì, có muốn cắt bỏ?"

Cảnh Bùi Dương cảm thấy toàn thân sốt sắn, tiểu nha đầu này gan thật, lại còn muốn cắt bỏ?

Hạnh phúc nửa đời sau của cô ấy không cần nữa sao?

"Hôm nay còn phải lên lớp, anh vào phòng tắm rửa đi, xuống dưới lầu gặp mặt." anh ta cố gắng giữ bình tĩnh đi qua người cô ta.

"Dương Dương, anh bị bệnh nghiêm trọng như vậy, lại còn bình tĩnh như thế, không quan tâm đến sức khỏe mình gì cả, em phải gọi điện thoại báo cho bác Cảnh gái và bác Cảnh trai biết rằng anh bị bệnh mà không đi khám!" cô ta quay người bỏ đi, trong lòng vẫn luôn nhằn Dương Dương.

Cảnh Bùi Dương không thể không quay lưng lại chạy đuổi theo cô, "Thích Mật Nguyệt, anh không bị bệnh gì cả, đây là hiện tượng sinh lý bình thường mà, sau này bác sĩ sinh lý sẽ dạy em."

"Hiện tượng sinh lý gì thế?" cô ta nhìn xuống chỗ anh ta vẫn còn sinh động đó, "mọc trên người anh, anh lớn con thế, nhất định sẽ khó chịu lắm!"

"Được." anh ta chầm chậm buông cổ tay cô ra, "hãy nhớ, anh không sao mà."

"Ừm, em tin tưởng Dương Dương!" cô ta hạ thấp đầu bễu môi, chầm chầm quay người di chuyển ra cửa.

Cô phải đến hỏi Cảnh Hành!

Hôm nay đi học, cô ta sẽ hỏi Cảnh Hành!

Dương Dương bệnh nặng như vậy, nhất định là âm thầm trốn cô ra nước ngoài chữa bệnh rồi, lại nói dối cô!

Dương Dương thật tội nghiệp, nếu như không phải cô vô tình phát hiện, thì anh ta sẽ giấu cô mãi rồi!

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy mình nên ngoan ngoãn nghe theo lời của Dương Dương, đừng làm anh ta tức giận, giờ anh đã bệnh nặng lắm rồi, sau này sợ anh bị nặng hơn nữa, thì cô sẽ mất đi người chồng!

Cô ta về phòng mình, thay quần áo tắm rửa xong đi xuống lầu, Cảnh Bùi Dương đã ngồi vào chiếc bàn ăn màu trắng rồi.

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào hạ bộ dưới phần eo, haizz, sao hết sưng rồi nhỉ?

Chẳng lẽ lại sưng tấy tí rồi lại hết à?

Tuy không thấy sưng tấy nữa, nhưng cô vẫn còn rất lo lắng.

Ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh ta, nhìn anh ta ăn một cách nhã nhặn, mưa bên ngoài đã tạnh rồi, hôm nay Dương Dương phải đưa cô bé đến trường nữa.

"Anh khỏe chưa? Thoải mái tí nào chưa? Còn đau nữa không? Chúng ta đi khám bác sĩ trước rồi hẳn đến trường nhé!" cô ta vẫn lo lắng cho sức khỏe của anh ta.

Cảnh Bùi Dương vừa mới cầm ly nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của cô ta, "Mật Nguyệt, lời nói anh vừa nói với em, đã nhớ rõ chưa?"

"Anh vừa nói gì thế?" cô ta nhớ là anh bị bệnh nặng mà, bây giờ hình như lâu lâu cũng còn hiện cái cảnh sáng nay cô nhìn thấy trong đầu ấy.

Sưng cao lên rồi!

"Anh không sao." Anh ta đành lặp lại lời nói lần nữa.

"......" cô ta có thể nói rằng cô không tin sao?

Dù sao đối với cô thì là rất nghiêm trọng rồi!

Cảnh Bùi Dương nghĩ rằng trong thời gian ngắn phải nghĩ cách phổ cập kiến thức cho cô ta, và để cách ly cô ta khỏi độ tuổi thanh xuân của anh ta xa tí.

Thấy cô ta ngơ ngác nhìn mình, anh ta bình tĩnh cầm ly sữa trên tay đem qua, "nhanh ăn cơm nào."

"Dạ!"

Sau khi ăn cơm, cô ta xách cặp lên, ngồi vào xe, ánh mắt thì vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào vị trí văn trọng của anh ta, muốn nhìn thấy anh ta khi nào mới bắt đầu bị sưng tấy nữa.

Khi sưng tấy lên, cô ta phải chụp hình, sau đó đưa anh ta vào bệnh viện.

Cảnh Bùi Dương bị cô ta nhìn với cặp mắt tò mò khiến anh như bị tê tái, anh ta nói vô số lần rằng mình không sao nhưng cô vẫn cứ nhìn chằm chằm.

"Không được nhìn con trai như thế." Anh ta giang tay đưa vô mặt cô, quay người hướng ra cửa sao, "đặc biệt là mấy người con trai khác."

"Em đâu thèm nhìn những người con trai khác!" từ nhỏ cô đã nhìn quen bộ mặt thời thịnh tuấn tú của Dương Dương rồi, và cả Cảnh Hành đứa em trai yêu nghiệp bất chấp nữa, nên mắt của cô ta đã bị quen rồi.

Nhìn các bạn trong lớp, hoàn toàn không có cảm giác suy nghĩ và mĩ cảm, cô chỉ muốn ở chung với Dương Dương của cô mà thôi.

"Ừm."

Nghe thấy anh ta trả lời nhẹ nhàng, cô ta lập tức cười và nghiên đầu nhìn anh ta, "Dương Dương, anh thật sự muốn đi rồi à?"

"Muốn." vỗn dĩ nghĩ rằng hôm nay sẽ đi rồi, nhưng......hay là vẫn phải đợi đi!

Có thể anh ta mới vừa đi, là cô nha đầu sẽ nói cho những người khác, anh ta "bệnh" nghiêm trọng lắm.

Sự việc này giải quyết không xong, anh ta sẽ không yên lòng mà rời khỏi nơi đây.

Khi đến trường rồi, cô ta đi cùng với Cảnh Bùi Dương vào bên trong, không thể tránh được ánh nhìn của những bạn học, cô giáo, sau đó dồn dập ghé ánh nhìn tò mò vào họ.

"Rất đẹp trai á!"

"Hot boy á! Người đó là ai thế! Sao lại đi chung với Thích Mật Nguyệt học bên lớp 9 nhỉ?"

"Chẳng lẽ là anh trai của Mật Nguyệt?"

"Có thể đó! Thật ngưỡng mộ, anh trai của cô ta đẹp trai quá!

Những âm thanh xung quanh không ngừng bên tai, Cảnh Bùi Dương tỏ ra không nghe thấy gì cả, sải bước đi nhanh, đi trực tiếp vào hướng lớp học của cô.

Vả lại Thích Mật Nguyệt nghe thấy nghị luận về anh ta, rất bất mãn, quả đoán nắm lấy cánh tay của anh ta, tuyên bố chủ quyền, Dương Dương là chồng tương lai của mình!

Một đứa bé còn nhỏ và nhốn nháo như thế lại mạnh liệt thật.

Nhưng mà anh ta cũng không cố ý giải thích gì nữa, cũng mặc kệ cho Thích Mật Nguyệt choàng tay mình, chỉ là vì cô ta hiện tại còn hơi nhỏ, nên không suy nghĩ mình là cương vị vợ tương lai của anh ta.

Đến cửa lớp học, Thích Mật Nguyệt vẫn không nỡ buông tay anh ta, đặc biệt là ánh mắt vẫn luôn nhìn vào nữa thân dưới của anh ta, "Dương Dương, không thoải mái thì nhất định phải vào bệnh viện khám, có được không?"

"Ừm." Anh ta thật sự là không thoải mái.

"Vậy em vào lớp đây, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi học mà!" cô không muốn Dương Dương lo lắng, Dương Dương giờ đang bệnh rất nặng.

"Ừm, rất ngoan." Anh ta đứng ngoài lớp học, nhìn cô đi vào trong.

Anh ta vừa mới quay người, lại nhìn thấy cô từ trong phòng xông xáo chạy ra, anh ta đành dừng chân lại.

Lúc vừa muốn nói chuyện, người con gái vừa xông ra lúc nãy nhón chân lên, đặt nụ hôn vào môi anh, "Dương Dương, bye bye!"

Cảnh này, không những khiến các bạn học lớp chín sôi sùng sục, mà ngay cả trái tim anh ta không ngừng nhảy loạn xạ, cô nữ sinh này ở trong lớp sao lại gan dạ như thế.

Cô giáo cầm đống bài tập học sinh đứng sững tại chỗ, lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì nhỉ, lớp của cô đã có nữ sinh đã sớm nảy sinh chuyện tình cảm người lớn rồi à!

Mà người cô bé thích lại là một đứa nam sinh cao to đẹp trai nữa, là người đàn ông chững chạc lịch lãm, tuổi tác của hai đứa khác biệt hơn nhiều!

Thích Mật Nguyệt nên được giáo dục lại!

Cảnh Bùi Dương vừa nhìn thấy giáo viên bước lên, chỉ nhìn thoáng qua, rồi quay người bỏ đi.